Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Tác giả: Tiên Chanh

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341447

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1447 lượt.

Nhưng gia thế của Thiệu Minh Trạch tốt, bản thân lại là một thanh niên rất có tiền đồ, ông cũng khá ưng ý. Nếu cậu ta có thể đường đường chính chính qua lại với con gái ông thì cũng không phải là chuyện xấu. Hơn nữa, mấy mảnh đất ở ngoại ô phía nam đang cạnh tranh gay gắt. Nhà họ Thiệu cũng tham gia. Nếu có thể liên thủ với nhà họ Thiệu thì cơ hội thành công sẽ không nhỏ.
Nghĩ thế, ông nghiêm túc dặn dò Nhiễm Nhiễm:
- Nếu đã đi lại với nhau thì cố gắng cư xử cho tốt. Nếu thật sự hợp nhau, phụ huynh hai nhà sẽ gặp mặt để sớm định chuyện lớn.
Nhiễm Nhiễm nhất nhất nghe theo, lại nói giọng nịnh nọt:
- Bố phải để ý cho con đấy nhé. Kinh nghiệm cuộc sống của con ít, e là nhìn người không chuẩn. Thế nên bố còn phải giúp con lựa chọn đấy.
Câu nói này quả nhiên khiến ông Hạ Hồng Viễn rất vui, càng nhìn càng thấy hài lòng về cô con gái này, chỉ tiếc nó không phải là con trai. Nếu Nhiễm Nhiễm là con trai thì ông đã không có chuyện vụng trộm với bà Bành Tinh.
Dạo này ông Hạ Hồng Viễn vì sợ bà Bành Tinh gây chuyện nên ông không chịu về nhà. Bà Bành Tinh đã đến công ty tìm ông. Có mấy lần bà còn dẫn cậu con trai Thần Thần theo, hết khóc lóc ầm ĩ, lại thút tha thút thít. Ông càng nhìn càng phiền não. Nếu không phải sợ chuyện đồn ra ngoài làm mình mất thể diện thì ông đã sớm ném tờ kết quả giám định huyết thống ra trước mặt bà Bành Tinh rồi.
Bị cắm sừng, còn phải nuôi con trai cho người khác, bất kể là tin nào truyền ra cũng đều xấu mặt. Thế nên, ông chỉ có thể im miệng, ngay cả bà Bành Tinh ông cũng không thể nói để tránh chuyện bà ta “chó cùng giứt giậu”. Người đàn bà đó không biết xấu hổ là gì, dù ông có lý thì cũng bị mất mặt. Thế nên, bây giờ ông chỉ có thể bình tĩnh xử lý. Dù muốn tránh xa bà Bành Tinh thì ông cũng không thể dứt bỏ ngay trong chốc lát. Ông nghĩ, tới khi chết, ông sẽ không dành cho mẹ con họ một xu nào. Đến lúc đó cho họ trắng mắt ra!
Nghĩ đến đây, ông Hạ Hồng Viễn vừa căm hận vừa cảm thấy kiệt sức. Ông nhìn cô con gái tốt nghiệp trường đại học danh tiếng mà cảm thấy được an ủi phần nào. Ông rút hết nỗi lòng nói mấy câu cực kỳ hiếm có:
- Nhiễm Nhiễm, con xin thôi việc về công ty giúp bố đi. Bố cũng chỉ có mình con thôi. Công ty này sớm muộn gì cũng sẽ giao lại cho con. Con về đây làm quen, sau này tiếp quản công ty cũng dễ dàng hơn.
Nhiễm Nhiễm nghe mà tim đập rộn ràng nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ chẳng hề quan tâm, nũng nịu nói:
- Con chẳng có hứng thú gì với chuyện công ty nên con sẽ không đến đây chịu khổ đâu. Hơn nữa, bố đang còn thời kỳ sung sức nhất, sao chưa gì bố đã nghĩ đến chuyện rút lui vậy. Con thấy bố nên quên chuyện này đi, vì nhân dân mà phục vụ thêm mấy chục năm nữa.
Câu nói này lại khiến cho ông Hạ Hồng Viễn cười rất tươi, ông nói:
- Đương nhiên bố sẽ không về hưu ngay nhưng con cũng cần đến công ty để học cách quản lý đi chứ. Con đến giúp bố nhé. Mấy năm nay, công ty phát triển rất tốt, một mình bố xoay xở không xuể.
Cô đảo mắt, nói vẻ thăm dò:
- Xoay xở không xuể thì bố tìm người khác giúp đi. Con thấy Minh Trạch rất tốt. Sau này có chuyện gì, bố có thể bảo anh ấy đến giúp mà.
Ông Hạ Hồng Viễn nghe vậy, có chút ngán ngẩm nói:
- Con đúng là nha đầu ngốc. Đừng nói là con và Thiệu Minh Trạch còn chưa kết hôn, cho dù là sau này đã kết hôn rồi thì công ty nhà họ Hạ vẫn phải do con nắm giữ mới được. Đừng quá dễ dàng tin tưởng người khác, đặc biệt là đàn ông. Không có người đàn ông nào đáng tin đâu.
“Không có người đàn ông nào đáng tin.” Bà Hàn đã từng nói với cô câu này, giờ đây nó lại được thốt ra từ chính miệng ông Hạ Hồng Viễn. Nhiễm Nhiễm càng lúc càng cảm thấy thế giới này thật buồn cười. Bà Hàn nói câu này là lời giáo huấn, đến ông Hạ Hồng Viễn thì chắc chắn chính là một kinh nghiệm.
Cô lại mỉm cười cợt nhả, nói:
- Ôi trời! Bố thật lo xa. Chẳng phải con vẫn còn có bố đấy sao? Bố đừng nói đến chuyện này vội. Bố cứ để con suy nghĩ trước đã. Khó khăn lắm con mới thi đỗ vào cơ quan đó. Mấy trăm người thi mà chỉ vài người đỗ, bây giờ con thôi việc ngay thì tiếc lắm.
Nhiễm Nhiễm càng thoái thác như vậy, ông Hạ Hồng Viễn càng cảm thấy cô đúng là người con tốt. Ít nhất, cô không nhìn chằm chằm vào tài sản của ông. Hơn nữa, con gái lại là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, hơn hẳn rất nhiều người, chắc chắn là rất có năng lực, chỉ là bây giờ hơi lười biếng một chút thôi. Con gái mà, cũng không phải là gì ghê gớm cả, cứ từ từ dạy dỗ cũng được.
Ông Hạ Hồng Viễn vô cùng bận rộn. Mới nói chuyện với Nhiễm Nhiễm được một lát thì điện thoại liên tục gọi đến. Nhiễm Nhiễm cũng không muốn ở lại lâu. Thấy ông Hạ Hồng Viễn đã hỏi xong chuyện của Thiệu Minh Trạch, lại chẳng dặn dò thêm gì nên vội tìm cớ chạy khỏi đó ngay.
Khi Nhiễm Nhiễm đi ngang qua văn phòng của trợ lý, đúng lúc Trần Lạc đang ôm một xấp giấy tờ trên tay bước ra, suýt nữa thì va phải cô. Nhận ra người trước mặt, Trần Lạc hơi sững người rồi lập tức nở nụ cười ấm áp, hỏi:
- Cô đến tìm Tổng giám đốc Hạ à?
Vì chuyện tối hôm đó nên gặp Trần Lạc, Nhiễm N


80s toys - Atari. I still have