Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Vì Yêu

Chỉ Vì Yêu

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 134618

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/618 lượt.

chẳng nến, không màn quỳ gối mà cũng chẳng bữa tối lung linh ánh nến, chẳng bởi đâu ra lãng mạn.
Thế mà vòng ôm siết chặt đầy ấm áp của người đàn ông có khuôn mặt hiền lành tuấn tú ấy cùng tiếng thủ thỉ tràn ngập trìu mến yêu thương của anh lại khiến người ta phải rưng rưng. Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ công chúa lớn nhà ta có cảm nhận rõ ràng về hạnh phúc được bằng lúc này.
Chương 19: Vợ ơi, em thật tuyệt vời
Đã bảy giờ hơn, có lẽ Cố Bác Vân đi nghỉ rồi cũng nên, đôi vợ chồng son đành ghé nhà nội.
Đôi trẻ về đúng lúc cả nhà đang dở bữa cơm, mọi người liền tất tả kê thêm ghế, sắp thêm bát đũa.
“Nhà mình dạo này đông người, chắc phải đổi cái bàn rộng hơn thôi.” Ông cụ Dung tươi cười dặn hai cô con dâu đang bận tới bận lui, “Bữa nào hai đứa dắt Minh Châu đi xem đồ nội thất đi nhé.”
“Chỉ cần ông đừng gọi cháu về ăn cơm nữa là bớt chật đi ngay ấy mà.” Dung Nham vừa nẫng được chiếc đùi gà từ tay Dung Dịch.
“Trả đùi gà cho Đá nhỏ mau!” Ông cụ sầm mặt, quắc mắt quát, “Sớm muộn gì thằng cháu bất hiếu là mày cũng làm ông ức chết mất thôi.”
“Lần thứ bảy nghìn ba trăm hai mươi sáu rồi đấy.” Dung Nham lầm bầm, vẻ chẳng bận tâm. Cậu chàng hươ nắm đấm về phía thằng cháu đang gặm đùi gà. Dung Dịch vừa nhai nhồm nhoàm, vừa cười toe toét.
Dung Lỗi và Cố Minh Châu ngồi bên bàn ăn, lẳng lặng cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, chốc chốc lại quay sang “đầu mày cuối mắt” cười lỏn lẻn.
Mẹ Dung Lỗi bưng canh ra, vô tình bắt gặp khuôn mặt nhòe nhoẹt phấn son cùng đôi mắt sưng húp của Cố Minh Châu, bà thốt lên đầy kinh ngạc: “Minh Châu sao thế... khóc à?” Bà đặt vội bát canh xuống, chau mày xót con dâu rồi gí đầu thằng con trai: “Cái thằng này đừng có mà suốt ngày chọc con bé khóc nữa! Thế lần này cớ là làm sao?”
Tuy giọng bà rõ là đang quở trách song Dung Lỗi vẫn cười hiền khô.
Cố Minh Châu ngước nhìn anh, khẽ huých một cái. Dung Lỗi choàng tay qua vai, kéo cô vào lòng, dõng dạc tuyên bố với cả nhà: “Hai đứa con, vừa mới đi lấy giấy chứng nhận kết hôn ạ.”
Ba giây im phăng phắc.
“Cô Vi chạy ù lên thư phòng lấy ngay cho tôi bình rượu quý Nữ Nhi Hồng xuống đây!” Ông cụ buông đôi đũa xuống, réo tên dì Vi.
Dì Vi hớt hải từ bếp chạy ra, tay chùi vội vào cái tạp dề: “Vâng vâng! Biết rồi biết rồi! Đi ngay đây ạ!”
Mẹ Dung Lỗi mừng không nói nên lời: “Ôi chao, tôi phải đi làm thêm mấy món nữa mới được!”
Mẹ Dung Nham cũng đứng dậy theo, “Để em phụ chị một tay!”
“Ôi thế thì lâu lắc phiền hà lắm! Thôi ra ngoài ăn cho nhanh?” Bố Dung Lỗi bật cười ha hả.
“Phải đấy! Ra ngoài ăn thôi! Dung Nham đặt chỗ đi con!” Bố Dung Nham lập tức sai cậu con trai.
Dung Nham hậm hực trợn mắt trợn mũi, “Bữa tối ăn nhiều quá, thế nào lúc ngủ cũng... Á á bố, bố từ từ! Bố buông con ra đã! Con làm ngay đây!”
Dung Nham bị ăn đòn, bèn buông bát đũa, cun cút đi gọi điện đặt chỗ.
Do tuổi còn nhỏ nên Dung Dịch chưa hiểu nổi tại sao người lớn trong nhà lại nhốn nháo cả lên như thế. Được cái thằng bé có tính ham vui bẩm sinh, nghe bảo cả nhà sắp ra ngoài ăn thêm bữa nữa, nó liền hớn hở sán lại gần bố mẹ với cái thìa còn nguyên trên miệng, đoạn đá lông nheo làm trò.
Cố Minh Châu ngầm đánh mắt ra hiệu, Dung Lỗi lập tức đứng lên ngăn cả nhà, “Con và Minh Châu đã bàn bạc rồi ạ, tạm thời chưa công bố vội, đợi xong việc của em gái cô ấy đã rồi chúng con sẽ tổ chức sau.”
“Nhưng nhà ta cũng phải ăn uống chúc mừng mới phải lẽ chứ!” Bố Dung Nham vốn có cảm tình với đôi vợ chồng trẻ này cùng nhóc Dung Dịch.
“Nếu chỉ người nhà với nhau, vậy thì tổ chức ở nhà là vui nhất ạ. Hơn nữa, nhân đây, con cũng muốn thử bình rượu quý mấy chục năm của ông nội ạ!” Cố Minh Châu nhoẻn cười duyên dáng.
Ông cụ gật gù hài lòng, “Khá đấy! Con bé Minh Châu này đúng là biết thưởng thức! Bình rượu của ông ấy à, cất từ hồi thằng Dung Lỗi mới lọt lòng lận đấy!”
“Ông ơi, cháu khuyên ông đừng lấy ra vội, bằng không lúc cháu lấy vợ, ông mà không còn bình rượu quý nào bằng tuổi cháu thì cháu quyết không lấy nữa!” Vừa đặt chỗ ngon lành xong, lại phải báo hủy, đâm ra Dung Nham đang rất chi là bực mình.
Ông cụ cười khẩy bảo, “Mày yên tâm, ông trông cái kiểu cà lơ phất phơ của mày, dễ chừng cái thân già này chẳng đợi nổi đến lúc mày cưới vợ đâu.”
“Ông!” Dung Nham cáu sườn, toan làm bài cãi trả thì dính ngay ánh mắt đanh thép như hai nồng súng liên thanh của bố mình, cu cậu đành né sang một bên, tránh loạt đạn trong tưởng tượng kia, vừa vỗ vỗ ngực vừa thức thời ngồi phịch xuống, đợi uống rượu.
Bữa đó, Cố Minh Châu ngủ lại nhà họ Dung.
Ngày đầu tiên bước chân về làm dâu, cô chủ động dậy từ sớm. Đợi hai bố con họ mắt nhắm mắt mở bò xuống giường thì cũng là lúc bữa sáng đã tươm tất sẵn sàng.
Tuy chưa làm lễ cưới chính thức nhưng trên bàn ăn có thêm hai người cũng làm bầu không khí rộn ràng hơn hẳn.
Ông cụ Dung lót dạ một bát bánh canh rồi mà vẫn thấy thòm thèm, “Cho ông thêm bát nữa nào.”
“Bố cũng thế!”
“Ái chà chà, có con dâu mới về là khác ngay! Vui thật!” Mẹ Dung Nham cảm khái, “Chị dâu đúng là có phúc, có dâu hiền


Insane