
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 134606
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/606 lượt.
li ti mọc dày đặc, màu xanh biếc nom có vẻ giống cây xương rồng bà. Nhưng nhiều hoa quá chừng, hoa đơm thành chùm ngay trên đỉnh, màu vàng nhạt rất đỗi đáng yêu.
“Kia là hoa gì thế? Xương rồng à?” Dung Lỗi chỉ vào chậu cây.
Bà chủ mỉm cười duyên đáng, “Đó là cây nắm tay tiên. Nhà tôi trồng nhiều năm rồi, độ này trời ấm áp, nên mới nở hoa sớm đó mà.”
“À... tôi lấy chậu đó.” Dung Lỗi do dự rồi mỉm cười bảo.
Anh thích loài thực vật có gai và hoa rực rỡ, mang lại cảm giác tràn trề sức sống ấy, thoạt trông anh đã nghĩ ngay tới Cố Minh Châu.
Thế mà khi nhận chậu cây này, đôi mắt long lanh của Cố Minh Châu lại trợn ngược lên.
“Vâng thưa giám đốc Dung, có thế nào thì anh cũng nên tặng tôi bó hồng chứ nhỉ? Tuy hơi tầm thường nhưng ít ra... tôi chưa bao giờ nghe nói xương rồng cũng được coi là hoa để tặng - mặc dù tôi phải thừa nhận là nó có nở hoa.” Cố Minh Châu ra chiều khó chịu.
“Đáng lẽ anh cũng mua hoa hồng đấy chứ, nhưng bà chủ kiên quyết không lấy tiền chậu cây, thế là lúc đi, anh phải bỏ lại bó hoa trên quầy.”
Cuộc mua bán này hơi bị khó nhằn đây, điểm qua quá trình phức tạp trên thì chỉ thấy chi với thu: Dung Lỗi chi tiền mua hoa hồng, bà chủ thu về một bó hoa hồng đỏ thắm, còn Cố Minh Châu lại nhận được một chậu nắm tay tiên.
Cố Minh Châu đăm chiêu trong giây lát, cố gắng làm rõ vấn đề, “Tức là, anh bỏ tiền mua hoa hồng cho người phụ nữ khác, còn vợ mình thì tặng xương rồng?”
Dung Lỗi lập tức đính chính, “Đây không phải xương rồng bình thường.”
“Em chẳng thấy có gì khác nhau cả?” Cố Minh Châu nhảy chồm lên như một con mèo, ôm chầm lấy anh, cắn nghiến một cái lên má.
Mặt Dung Lỗi nhăn lại vì đau, “Vợ ơi, anh phát hiện ra cái mồm nhỏ xinh này của em rất biết cắn người đấy.”
“Đồ lưu manh!” Mặt cô đỏ ửng cá lên, cô đẩy anh ra, buông một câu mắng rồi ngồi phịch xuống ghế.
Dung Lỗi ôm cô đứng dậy, đổi lại là anh ngồi xuống chiếc ghế của cô. Anh xé lớp giấy bọc bên ngoài cây xương rồng, đặt chậu cây ấy cạnh máy tính, “Cái này tốt lắm đấy, vừa giảm thiểu được bức xạ của máy tính vừa tốt cho thị lực của em.”
“Hơn nữa, em nhìn nó này, giống em không cơ chứ? Người toàn gai, nhưng mà đẹp... bảo sao ai cũng muốn lại gần.”
“Anh cứ nói toẹt ra là em rất xinh đi, vòng vo thế làm gì.”
“Đâu nào,” Dung Lỗi hôn lên cái gáy trắng muốt của cô, “Vợ anh sắc nước hương trời, cần gì phải khen nữa.”
Đương nhiên phụ nữ ai mà chẳng thích nghe những lời ngọt ngào và tình tứ, Cố Minh Châu ngoái lại, thưởng anh một cái hôn, “Ngoan thế nhỉ?”
“Chúng mình đi đón con nhé?” Thấy sắp đến giờ tan trường, Dung Lỗi vội nhắc. Cố Minh Châu cũng hồ hởi đồng ý.
Ngoài hành lang, Jessica ẻo lả khoác vai Tiểu Toàn, mồm miệng liến láu nói chốc nữa sẽ đi lượn lờ nơi đâu. Khi họ vừa đặt chân ra khỏi văn phòng, ánh mắt Tiểu Toàn vô tình lướt qua Dung Lỗi, thế rồi cô nàng tủm tỉm, quay sang thì thầm mấy câu vào tai Jessica.
Cặp mắt như hai cái đèn pha của Jessica nhìn hau háu vào bên má phải của Dung Lỗi, đôi mắt bắn hình ngôi sao màu hồng phấn tràn đầy ngưỡng mộ về phía Cố Minh Châu, như thể vừa được chứng kiến cảnh nữ vương mặc áo da, vung roi đầy quyền lực, “Sếp ơi! Răng chị khỏe thật!”
Dung Lỗi bất giác đưa tay sờ lên chỗ vừa bị cắn, y như rằng thấy sần sần gồ ghề, rõ mười mươi là bị vợ tặng cho vết thương tròn xoe rồi còn gì!
Cố Minh Châu cũng nhận ra, cô bèn nín cười, lôi xềnh xệch ông chồng vẫn chưa hết thảng thốt, xuống lầu.
Dọc đường kẹt xe, Dung Lỗi dừng lại, vạch gương chiếu hậu ra xem, trong khi Cố Minh Châu chỉ dám ngó lơ ra cửa sổ, miệng chúm chím cười.
“Cố, Minh, Châu!” Cậu cả nhà họ Dung sa sầm mặt mày.
Cố Minh Châu mím môi cười, “Trông mặt anh thế này, rất giống một cái emo hình núm vú cao su trên QQ.”
Dung Lỗi nở nụ cười nham hiểm, tay siết chặt, “Được lắm... em giỏi đấy! Tối nay em sẽ chết với anh!”
“À tối nay em phải qua nhà Lộ Lộ tham gia tiệc chia tay thời độc thân với nó, chắc phải mất cả đêm!” Cố Minh Châu cười ranh mãnh.
Dung Lỗi nheo mắt nhìn dòng xe xếp hàng rồng rắn trước mặt, thế rồi anh quả quyết tháo quách đai an toàn của mình ra.
Thấy anh dợm nghiêng người sang một bên, cô lập tức thét lên, luống cuống tránh né, “Anh định làm gì? Á đồ du côn! Sàm sỡ á á á á!”
Ngặt nỗi cả cái khoang xe rộng là thế, song cô có chạy đằng trời cũng không thoát nổi bàn tay của anh. Sau một hồi cuồng nhiệt, Dung Lỗi hả hê thở ra hồng hộc, tranh thủ lúc Cố Minh Châu vẫn đang lơ lửng trong đê mê, anh tặng ngay một vết răng in lên má cô.
Dòng xe phía trước bắt đầu rục rịch chuyển động, phía sau, còi xe giục giã réo rắt. Dung Lỗi lấy lại tinh thần sau cơn ngất ngây, anh vội vã khởi động xe.
Bây giờ đến lượt Cố Minh Châu vạch gương chiếu hậu ra soi, mếu máo không ra nước mắt, “Đồ cầm thú! Trơ trẽn!”
“Ớ ờ!” Dung Lỗi vừa đánh chén no nê, người vẫn đang lâng lâng, nên thế nào cũng xong.
Sau hai cú đấm và một cái cấu véo, Cố Minh Châu mặt nặng như chì ngồi cạnh bên, không thèm đoái hoài gì đến anh nữa. Một tay rỗi rãi không phải cầm lái của anh vươn ra, t