
Tác giả: Monica - Mễ Ni Tạp
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 134559
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/559 lượt.
Mở Đầu
Từ nhỏ, Giang Diễn Đường thích nhất là xem phim hoạt hình. Mỗi buổi chiều sau khi tan học về nhà, những đứa trẻ đồng trang lứa đều ngoan ngoãn ngồi trước tivi xem phim hoạt hình, trong bếp người mẹ đang chuẩn bị cơm tối, hết phim vừa lúc có thể ăn cơm. Nhưng Giang Diễn Đường không được hưởng thụ như bạn bè của hắn, hắn không có thời gian xem phim bởi trách nhiệm của hắn là chuẩn bị cơm tối.
Tiểu học năm thứ tư, một mình hắn lo liệu việc nhà, ngay cả đứa em trai Giang Diễn Duệ nhỏ hơn hắn ba tuổi cũng đều do hắn chăm sóc. Hắn thường xuyên đuổi theo ba ngoài công trường ông làm việc, miệng không ngừng chất vấn: “Mẹ con đi đâu? Vì sao mẹ không về nhà? Vì sao? Vì sao? Vì sao?”
Vì sao vì sao vì sao vì sao? Vì sao mỗi khi kết thúc công việc mệt mỏi trở về, chỉ cần nhìn thấy hai anh em hắn ba lại cáu gắt, tức giận? Có lần, ba vô cùng tức giận đã túm chặt lấy Giang Diễn Đường mà quát: “Mẹ của mày là loại đàn bà lăng loàn, đã sớm cùng kẻ khác cao chạy xa bay, hai đứa chúng mày là bị vứt lại cho tao nuôi ! Khốn kiếp, đừng có quấy nhiễu ta bằng những câu hỏi ngớ ngẩn Vì sao vì sao nữa !”
Giang Diễn Đường bị quát đến sững sờ, hắn nghe không hiểu gì hết. Cái gì gọi là lăng loàn? Tại sao mẹ hắn cùng kẻ khác bỏ đi? Là đi đâu?
Hắn hạ ánh mắt, nghiêng mặt nhìn. Chẳng biết cô gái này đã đứng cạnh hắn từ bao giờ.
Cô mặc sơ-mi trắng, váy đồng phục đen dài tiêu chuẩn, mang đến nột nét đáng yêu dịu dàng. Khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt to sáng ngời, môi nhỏ hơi mỉm cười hỏi lại:
- Trên bầu trời có gì thú vị sao?
Giang Diễn Đường không đáp lời. Hắn trầm ngâm nhìn cô bé này, so với trăng rằm trên bầu trời hắn vẫn nhìn không có gì khác nhau.
Đây chính là điềm báo trước một tình yêu - - Giang Diễn Đường liên tục khát vọng bị đêm tối cuốn đi, ảo tưởng bị đêm tối nuốt chửng, hắn khát vọng thoát khỏi căn nhà, nhưng lại không thể bỏ mặc em trai của hắn một mình ở lại, hắn bị ép tới sắp không thở nổi. Rồi đêm tối đã phái tới một vầng trăng sáng, cô bé này như toả sáng trong bầu trời đêm trăng, chiếu rọi khắp đáy lòng hắn.
Về sau, mỗi lần đi làm hay đi học hắn cũng cố ý đi qua công viên này, hi vọng được gặp cô bé.
Ngẫu nhiên sẽ gặp được cô, có khi vài ngày liên tiếp cũng không trông thấy cô, có khi vài ngày liên tiếp sẽ gặp được cô. Khi bắt đầu hắn và cô chỉ nói chuyện vài câu, hắn luôn chăm chú lắng nghe về cô: nàng so với hắn Tiểu Tứ tuổi, có một đáng yêu tên gọi Chu An An, nàng đối với chuyện gì đều tốt hiếm thấy, cũng cùng hắn trước kia yêu như nhau hỏi vì cái gì, nàng cũng không có mẹ, chỉ cùng ba ba cùng nhau ở, nhưng cùng hắn không đồng dạng như vậy là, ba của nàng rất đau nàng.
Còn cô, cô đã nhiều vô tình lần nhìn thấy hắn, mỗi lần hắn đều đang ngẩng đầu thơ thẩn nhìn trời tối, có khi về nhà rồi mà cô còn không hiểu nổi, cũng thử ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, rút cục có cái gì thú vị trên ấy?
An An trất hay hỏi nhưng Giang Diễn Đường không nói gì, nhìn ánh mắt nghiêm túc mà hiếu kỳ của cô, trong lòng hắn lại xót xa u sầu, muốn đem tâm can hắn tâm sự với cô, sự bức bách từ gia đình, còn có… tình cảm đối với An An, ngày một càng đậm sâu.
Một ngày đẹp trời nắng trong trẻo cuối tuần, Giang Diễn Đường và Chu An An hẹn nhau cùng đi vườn bách thú chơi, năm ấy vườn bách thú mới nhận về một “chàng rể” – một con gấu Koala từ Châu Úc. Bọn họ xếp hàng bị chen chúc xô đẩy thế nào, cuối cùng hai bàn tay lại nắm chặt không rời, một cảm giác ấm áp khó tả.
Buổi trưa, cả hai chọn một bóng cây râm mát trong vườn bách thú và cùng ăn đồ ăn đã chuẩn bị sẵn.
“Gấu Koala đáng yêu quá” An An vui vẻ như đứa trẻ, lại đưa tay lên xoa đầu than thở: “Hôm nay nắng đẹp nhưng hơi nóng.”
Giang Diễn Đường nghe thấy An An nói vậy, thuận tay lấy một chai nước lạnh ấn vào tay cô.
Cô nhìn chai nước trên tay, khuôn mặt ôn nhu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Anh biết không… tôi rất thích được anh chăm sóc”.
Khoảnh khắc lời nói của An An làm tim hắn nhảy lộn xộn, mãi sau hắn mới ý thức được không phải cô nói “thích anh” mà là “thích được anh chăm sóc”.
Hắn có phần thất vọng, tinh thần trùng xuống, tâm hồn không biết đã bay đi nơi nào.
Hắn bi quan nghĩ, làm sao bây giờ? Hắn thích An An, hắn lại không thể cứ thế đem cô giấu đi, không có dũng khí nói ra mình thích cô, càng không có dũng khí hỏi tình cảm của cô đối với hắn.
"... Có nghe không vậy? Giang Diễn Đường!"
Nghe thấy An An la to tên mình, hắn ngạc nhiên nhìn về phía cô: "Cái gì?"
"Tôi vừa nói chuyện nhưng anh không hề lắng nghe !" An An có vẻ tức giận.
Hắn vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, cô mới nói gì, có thể nói lại không?"
An An lắc lắc đầu, trừng hắn và không nói nửa lời.
"Thực xin lỗi, An An..." Hắn lại nói xin lỗi.
Cô mềm lòng, thở dài: "Không thể không giận anh, aiz, tỏ tình với anh, anh cũng không thèm quan tâm."
"Tỏ tình?" Hắn lẩm bẩm nghiền ngẫm hai chữ này, vẻ mặt kinh ngạc.
"Đúng rồi! Tôi vừa nói tôi thích anh, còn anh?" – An An nói xong, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Thích hắn? Hắn run run vài giây, ngơ ng