
Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông
Tác giả: Monica - Mễ Ni Tạp
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 134574
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/574 lượt.
g cô, cách cô khoảng năm bước chân, một lần nữa ngắm nhìn An An dưới ánh đèn - - Chiếc áo sơ-mi vải tơ lụa màu xanh nhạt, quần lụa mỏng màu đen, phối hợp với đôi giày cao gót màu đỏ. An An diện trang phục giản dị nhưng tinh tế, vóc người mảnh mai, chỉ nhìn qua bóng lưng mềm mại nhỏ nhắn của cô cũng đủ để làm tim hắn lạc nhịp.
Hắn chần chừ chưa biết nên gọi cô ra sao, cô thì mắt nhìn thẳng phía trước chẳng một chút để ý người qua đường như hắn. Không rõ vì sao An An lại khiến hắn có quá nhiều cảm xúc bất đồng, vừa muốn gọi cô ngay vừa không thể gọi.
Giang Diễn Đường rất tò mò, Chu An An nhìn thấy hắn xuất hiện sẽ biểu hiện như thế nào? Năm đó cô chuyển đi đâu? Vì sao thay đổi số điện thoại, người cũng như bốc hơi khỏi hắn?
Hắn hiểu cô tức giận chuyện hắn không thực hiện lời hứa đúng “thời hạn”, cũng biết cô sợ hãi hắn cùng nữ đồng nghiệp quyến rũ đi công tác sẽ nảy sinh tình cảm. Cho nên thời gian mới đến Nhật Bản, cô vẫn bày tỏ nhiều oán giận qua điện thoại, hoặc là khóc thút thít hoặc là tức giận rùm beng. Chính thời điểm hắn quá bận rộn thay đổi công tác đã sơ sót với An An...
Đèn xanh bật sáng.
Chu An An bước lên phía trước, đúng lúc điện thoại di động của cô đồng thời vang lên. An An cúi đầu mở túi xách đang đeo và lấy ra một chiếc di động, móc treo một quả bông tròn tròn màu hồng phấn, cô áp lên tai nghe và không kịp chú ý xung quanh. Một chiếc xe bất chấp vi phạm đèn đỏ mà quẹo trái - -
Đèn xe chiếu rọi vào mặt cô, khuôn mặt cô giật mình cùng sững sờ, nhất thời không cử động nổi chân tay để tránh ra.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, xuất hiện mộ đôi tay mạnh mẽ dùng lực kéo cô ngược trở lại. An An cả người lui về phía sau, đôi chân chới với không đứng vững liền ngã vào người của ai đó phía sau.
Đầu óc hỗn loạn, mắt mũi tái xanh, Chu An An nghe được rõ mồn một từng tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Kinh hãi không cách nào bình tĩnh lại.
Chuyện mới vừa rồi….? Suýt chút cô đã bị tai nạn xe? Không phải đang đèn xanh sao? Như thế nào - -
Một khuôn mặt nam nhân tuấn tú xuất hiện trước mặt An An, làm cho cô đang từ kinh hoảng chuyển thành khiếp sợ !
"Không sao chứ?" Giang Diễn Đường cứu cô, tình thế vừa rồi có khi còn làm hắn kinh sợ hơn cả cô.
Hắn thiếu chút nữa bị hù chết!
Hắn đi ngay phía sau cũng đang nhìn theo An An lấy ra chiếc di động, đột ngột ló ra một chiếc chêt tiệt vượt đèn xém chút đâm vào cô!
Nháy mắt, hắn không có suy nghĩ một điều gì, chân tay tự hành động vội kéo giật An An lại, chiếc xe gào thét vượt lên ngay sát bọn họ. Hắn cầm thật chặt cổ tay của An An, nhìn cô chuyển từ kinh hãi sang kinh ngạc mà nhìn hắn.
"Anh..." Chu An An nghe thấy mình tiếng nói có chút lạc điệu, cô hí mắt lại, không dám tin lại có ngày cô đứng trước mặt hắn như thế.
Là Giang Diễn Đường... Là hắn...
Chu An An kìn nén tất cả cảm xúc quyến luyến đột ngột xuống đáy lòng, cố trưng ra một bộ mặt lạnh lùng nhất để nhìn đáp lại hắn. So với trí nhớ của cô, hắn của hiện tại phảng phất một nỗi tang thương, vẻ tuấn lãng thâm trầm đã có từ ngày trước. Đôi mắt hắn, vừa sâu thẳm vừa u buồn, so với trong trí nhớ của cô là không giống trước…rất khác, rất xa cách.
Trong ấn tượng, mặc dù từ nhỏ Giang Diễn Đường đã phải gánh trách nhiệm gia đình lên vai, khuôn mặt cùng phong thái chững chạc trưởng thành sớm, nhưng trong mắt của hắn vẫn có nhiệt tình và kỳ vọng. Còn nhớ những lần cô gặp hắn ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm, đôi mắt hắn loé lên sự khao khát cùng mong ngóng. Hiện tại, đôi mắt của hắn đã hoàn toàn khác trước rồi.
Trước kia hắn mệt mỏi nối tiếp mệt mỏi, nhưng vẫn luôn kỳ vọng một ngày nào đó sẽ thành công. Còn bây giờ? An An cảm thấy hắn giống như mất đi cái gì, thoạt nhìn chỉ còn một nỗi mệt mỏi vô hạn.
Giang Diễn Đường mỉm cười, đối với sự khiếp sợ của An An, hắn coi như không tính cái “ai đã làm cô khiếp sợ”, hắn bình thản ung dung: "An An."
Hắn một mạch đầy dõng dạc gọi tên cô. Khoảng cách giữa cô vào hắn đâu chỉ là một – hai tháng trời, vì sao cô nghe thấy tiếng của hắn trầm thấp thật là thân thiết, tim mạnh mẽ rung động, tâm tư cũng vô thức rơi vào hoang mang.
"Tại sao anh lại ở chỗ này?" An An vừa nói vừa cố gắng giật cổ tay thoát khỏi tay hắn, nhưng hắn nắm thật tốt, cô trừng mắt nhìn thẳng vào mắt hắn: "Buông tay !"
"Không thể buông."
An An hít sâu một cái, càng dùng sức cố gắng thoát ra, bàn tay hắn cứ như xiềng xích kim loại, thật là khó chịu mà ! Thậm chí, cô phải dùng hạ sách tróc từng ngón tay hắn ra khỏi cổ tay cô, nhưng như thế nào cũng không ăn thua sức mạnh của hắn.
Hắn trầm trầm hỏi: "Nếu như anh buông tay, có phải em sẽ lại diễn cảnh như năm xưa, đột nhiên rời bỏ anh mà biến mất?"
Chu An An sững người, quên mất giãy giụa, trên tay hắn truyền đến nhiệt độ, lời hắn nói cũng khiến lòng cô một hồi nóng như lửa đốt. An An mở trừng hai mắt, cố gắng dùng giọng nói đạm bạc: "Tôi chẳng hiểu anh nói cái gì."
"An An..." Hắn kéo dài ngữ điệu, ánh mắt bất đắc dĩ "Em không hiểu việc em biến mất đã khiến anh khổ sở thế nào ư