Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiếm Đoạt Em Dâu

Chiếm Đoạt Em Dâu

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 1342174

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2174 lượt.

tiểu dã thú nóng nảy này, người làm cha như anh, đương nhiên là có cách.
Quả nhiên, vừa nhìn có đồ ăn ngon, Ngũ Nhuệ Tường lập tức yên lặng lại.
Có lẽ người không bị ảnh hưởng chính là vợ chồng Tống Tử Tự? Anh vẫn nhìn vào laptop màu đen, thỉnh thoảng nói một vài câu, mà Điền Mật mặc áo khoác rộng thùng thình đang chăm chú nhìn tập tranh du lịch trên tay, nghiêm túc xem.
Xem ra chỉ có bọn họ đến chậm. Sở Mạnh vừa đi vào đại sảnh, "Anh Trí Tu." Điềm Điềm một mực giành đùi gà với Ngũ Nhuệ Tường thì phát hiện người mình chờ đã đến, hưng phấn đến không thèm ăn nữa, giống như viên đại bác nhỏ, chạy tới nhào thẳng vào trong ngực Sở Trí Tu.
"Sở Mạnh, đã lâu không gặp. Ngưng Lộ, thật vui khi hai người có thể cùng đi." Làm nữ chủ nhân, Ngũ Thiên Nghiên đương nhiên phải đứng lên chào.
Bởi vì tất cả mọi người là bạn bè nhiều năm, mà bọn họ cũng đã biết LOS nhiều năm trước, không cần quá khách khí, cho nên Sở Mạnh chỉ cười nhẹ, không có lên tiếng.
"Thiên Nghiên, em có thể gọi chị như vậy không?" Ngưng Lộ nhìn Ngũ Thiên Nghiên, trong ấn tượng cô luôn là bộ dạng một nữ cường nhân, vẻ xinh đẹp trên khuôn mặt lại có thêm nét dịu dàng. Tình yêu thật sự có thể thay đổi một người.
"Dĩ nhiên. Chẳng lẽ còn phải gọi chị là cô Ngũ sao?" Cô gái nhỏ không biết gì năm đó vậy mà ở bên cạnh Sở Mạnh đã trưởng thành hơn rất nhiều.
"Chồng chị, gọi anh LOS là được rồi." Người đàn ông cao lớn đứng sau lưng Ngũ Thiên Nghiên, trên khuôn mặt tuấn tú có nụ cười ôn hòa, đôi mắt xanh kia khi nhìn một người nghiêm túc thì giống như muốn chìm đắm người đó vậy.
"Xin chào, Ngưng Lộ." LOS dịu dàng cười một tiếng, vươn tay về phía Ngưng Lộ. Cô vợ nhỏ đáng yêu của Sở Mạnh hình như là bị dọa rồi? Bộ dạng anh dọa người vậy sao? Không đến nỗi chứ?
"Anh nói tiếng Trung tốt như vậy sao?" Trời ạ, Ngưng Lộ không thể tin vào tai mình, sao người đàn ông ngoại quốc này lại làm được?
"Bà cố anh là người Trung Quốc. Cho nên nói một phần tư huyết thống anh là thuộc về Trung quốc. Nói quốc ngữ lạ lắm sao?" LOS chỉ cười.
"Được rồi, chúng ta ngồi đi, không cần để ý nữa." Đặt con gái xuống, Sở Mạnh tới lôi vợ đi. Cô nhìn chằm chằm LOS cũng lâu rồi.
Điền Mật thấy Ngưng Lộ, cầm tập tranh du lịch về phía cô, hai người phụ nữ bắt đầu thảo luận muốn đi đâu chơi. Tống Tử Tự đóng laptop lại, đang muốn đi nói chuyện với Sở Mạnh lại bị mấy đứa nhỏ phía bên kia xôn xao dừng lại tất cả động tác.
"Anh Trí Tu, em rất nhớ, rất nhớ anh." Không để ý tới người lớn đang làm cái gì, tiểu công chúa Điềm Điềm của chúng ta ôm chặt lấy “anh đẹp trai” mặt đã đỏ lắm rồi.
"Điềm Điềm!" Không nhìn nổi rồi, Tống Tử Tự lạnh mặt xuống, nặng nề kêu, thật là mất thể diện, chỉ cần vừa nhìn thấy Sở Trí Tu thì con gái bảo bối của anh sẽ mất trí.
Kết quả cô bé nhỏ cũng không thèm để ý đến ba mình, điên cuồng dùng nước miếng rửa mặt Sở Trí Tu, "AnhTrí Tu, sao bây giờ anh mới đến? Bụng Điềm Điềm đói đến sắp dẹp rồi." Hôn xong, mặt cười ngọt ngào, "Điềm Điềm rất biết điều đó, không có ăn bánh ngọt trước, phải đợi anh Trí Tu."
"Trời ạ!" Tống Tử Tự hao tổn tâm trí day day huyệt thái dương, nhìn về bà xã đang nói chuyện thân mật với Ngưng Lộ: "Vợ à, lần này ngàn vạn lần không thể sinh ra con gái như vậy. Thật sự là vứt đi mặt mũi người nhà họ Tống chúng ta."
Tống gia bọn hộ phần đông là tuấn nam mỹ nữ, sao lại có đứa con gái thế này chứ?
"Con gái có cái gì không tốt? Nhỏ như vậy đã biết tìm ông chồng ưu tú cho mình rồi. Ngưng Lộ, phải không?"
Ngưng Lộ nhìn khuôn mặt đỏ khó có được của đứa con nhà mình, chỉ là vui vẻ cười. Con gái A Tự mê con nhà mình đã không còn là bí mật nữa. Tình cảm thanh mai trúc mã là chuyện người ta hâm mộ nhất, tương lai bọn nhỏ có thể ở bên nhau chưa chắc là chuyện xấu. Chỉ là bây giờ tụi nó còn nhỏ như vậy, ai biết trước chuyện ngày mai chứ? Cho nên, Ngưng Lộ không lên tiếng, chỉ là cười.
Cười đến vui vẻ, thế nhưng phát hiện Tiểu Nguyệt Nhi nhà bọn họ, thế nhưng xấu hổ nhìn mặt Ngũ Nhuệ Tường thật lâu mới nói một câu: "Anh ơi, mắt anh hình như màu xanh."
Sau liên hoan náo nhiệt, đàn ông đến phòng sách nói chuyện, phụ nữ dẫn theo mấy đứa nhỏ ra bờ biển chơi. Ban đêm bờ biển đẹp nhất, mặt trời chưa hoàn toàn hạ xuống làm bầu trời nhuốm sắc hồng, gió biển mát rượi kèm sóng biển từng cơn ập tới, cực kỳ thoải mái.
Điền Mật đi cùng với bọn họ chơi rất vui vẻ, mà Ngũ Thiên Nghiên về nhà vì bọn trẻ chuẩn bị trái cây sau khi ăn.
Thật ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế này. Vô tâm sơ suất, quên mất là tốt rồi. Sống vui vẻ mới là quan trọng nhất, cười một cái, nhìn gió mưa qua.
"Ngưng Lộ, sao không chơi với bọn họ?" Tống Tử Tự ra ngoài, thấy cô ngồi một mình, ngồi xuống bên cạnh cô.
Gió biển lạnh thổi nhanh, nếu như có thể ở đây tâm sự, nhất định là chuyện rất mãn nguyện.
"Em thích xem bọn họ chơi." Khẽ mỉm cười, sao cô có thể không biết xấu hổ nói mình mệt đến nỗi chỉ muốn về giường nghỉ chứ, cố gắng cả ngày, thân thể cô dường như sắp đến cực hạn rồi.
"Thấy em hôm nay vui vẻ, anh cũng yên tâm." Tống Tử Tự thở dài


Insane