
Tác giả: Thị Kim
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341906
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1906 lượt.
hì nàng ta chỉ có một con đường chết. Nếu nàng ta muốn chọn cách thức chết chung quyết liệt này thì sớm đã làm khi bị cha chiếm đoạt rồi, sao còn chờ tới hôm nay.”
Tô Thanh Mai nói: “Ta lại hy vọng Triệu Hiểu Phù có thể một kiếm giết chết ông ấy.”
“Không cần Triệu Hiểu Phù ra tay con cũng có thể rửa hận cho mẹ.” Vân Phỉ cười tươi tắn. “Phụ hoàng yêu thương nàng ta như yêu tính mệnh, con tính thả Triệu Hiểu Phù đi, khoét một lỗ trong tim ông ấy, như thế còn khiến ông ấy đau hơn là đâm cho ông ấy một nhát.”
“Con định thả nàng ta? Hậu cung canh gác nghiêm ngặt, con đừng làm gì manh động. Cha con đã mất hết tính người, trở mặt vô tình, nếu biết là do con làm thì chắc chắn sẽ lấy mạng con mất.” Tô Thanh Mai biết con gái mình từ nhỏ đã có nhiều sáng kiến, nhưng sau khi thấy được sự vô tình và tàn nhẫn của Vân Định Quyền thì nàng ta vẫn lo là con gái mình không đấu lại hắn.
Vân Phỉ cười nói: “Đương nhiên là con sẽ không để ông ấy biết là do con làm. Mẹ cứ yên tâm đi, con tự biết chừng mực.”
Tô Thanh Mai thở dài một hơi, đặt một nắm tóc vào tay Vân Phỉ.
Lúc này Vân Phỉ mới phát hiện một lọn tóc phía sau của mẹ đã không còn nữa, nàng vội vàng hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại…”
Tô Thanh Mai cười ảm đạm. “A Phỉ, lòng mẹ đã quyết thế rồi, con đưa nắm tóc này đến cho Vân Định Quyền, nói mẹ muốn đi Ân Minh tự, nếu ông ta không chịu thì mẹ sẽ cạo đầu tu ở trong cung.”
Vân Phỉ rưng rưng nước mắt, nói: “Mẹ, thật sự phải làm thế sao?”
Tô Thanh Mai cười thê lương. “Mẹ đã hồ đồ cả nửa đời người rồi, nhưng chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.”
Vân Phỉ thấy mẹ mình đã quyết thế thì đành phải nghẹn ngào đáp ứng, cầm lấy mớ tóc của mẹ đi về phía Đức Dương Điện.
Noãn Các ở phía đông của Đức Dương Điện chính là ngự thư phòng. Tiền Trung đứng trước cửa, từ xa nhìn thấy Vân Phỉ thì hắn đã vội tươi cười hớn hở chạy ra đón, cong lưng hành lễ: “Xin thỉnh an công chúa, hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, công chúa đợi một lát để lão nô vào bẩm báo.”
“Đa tạ Tiền công công.” Vân Phỉ đưa mắt nhìn theo bóng dáng lanh lợi của hắn, thầm nghĩ có ngân lượng đúng là tiện lợi, tờ ngân phiếu năm ngàn lượng đã mua được Tiền Trung, có nhiều chuyện cũng trở nên dễ dàng hơn, muốn có được tin tức cũng không cần tốn sức.
Lúc này Vân Phỉ đột nhiên nhớ tới lời của Úy Linh Tuệ. “Bà ta yêu tiền nhất, cha con tốn rất nhiều tiền bà ta mới chịu gả cho cha…” chỉ là lời trẻ con nói bừa nhưng Vân Phỉ nghe được vẫn rất chói tai và đau lòng.
Nếu Úy Đông Đình chưa từng nói thế thì sao một đứa trẻ như nó lại biết chuyện này? Ở trong lòng y, nàng chẳng qua chỉ là một phụ nữ yêu tiền như mạng, cho nên chỉ cần dùng mười sáu đĩnh vàng, mấy vạn lượng bạc là có thể mua được trái tim nàng.
Nàng cũng thật là ngốc, chỉ thế mà bị y làm cảm động, cứ tưởng rằng mình đã nhận thấy được tình cảm phía sau ngân lượng ấy còn vững bền hơn, nhưng sự thật đã chứng minh, vàng bạc vẫn là tốt nhất, chân thật khiến người ta yên tâm, còn có tác dụng rất lớn, chẳng hạn như bây giờ, Tiền Trung nhìn thấy nàng là cười toe toét như hoa.
“Mời công chúa vào.” Tiền Trung mỉm cười, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Vân Phỉ nói tiếng cảm ơn rồi cất bước lên thềm đá. Cung nữ thái giám đứng hầu trước cửa đều đồng loạt hành lễ, hô công chúa thiên tuế.
Vân Phỉ tiền vào ngự thư phòng thì thấy sau chiếc bàn bằng gỗ trắc, Vân Định Quyền mặc áo bào gằng gấm, đầu đội mũ ngọc ngồi trên ngai vàng. Nếu không có cái ngai vàng chạm rồng xung quanh kia đang tỏa hào quang lấp lánh thì Vân Phỉ đã có cảm giác rằng thời gian đang ngừng lại năm nàng mười lăm tuổi, hắn đang ở thư phòng của phủ châu mục Kinh Châu.
Lúc ấy, không có Lâm Thanh Hà, không có Anh Hồng Tụ, cũng không có Triệu Hiểu Phù, hắn nổi tiếng là quyền cao chức trọng nhưng không tham nữ sắc, mẹ một lòng một dạ yêu thương hắn, vô ưu vô lo, vui vẻ hạnh phúc vô cùng.
Vân Phỉ bỗng dưng thấy thê lương, mái tóc xanh trong tay nàng lạnh và trơn bóng, như không giữ được thời gian, cũng không giữ được lòng người.
Vân Định Quyền ngẩn đầu lên hỏi: “A Phỉ, có chuyện gì sao?”
“Phụ hoàng.” Vân Phỉ cầm mớ tóc của mẹ, chậm rãi bước tới trước, hành lễ rồi nói: “Phụ hoàng, có chuyện này mẹ muốn xin người ưng thuận cho.”
“Chuyện gì?”
Vân Phỉ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt mớ tóc của mẹ lên long án.
Vân Định Quyền giật mình, ngẩng đầu nhìn Vân Phỉ: “Thế này là sao?”
“Mẹ muốn đến Ân Minh Tự tu hành.”
“Làm càn.” Đôi mày kiếm của Vân Định Quyền cau chặt lại, đứng bật dậy: “Trẫm đã phong nàng ấy làm Thục phi, nàng ấy còn thấy chưa đủ sao? Lẽ nào còn vọng tưởng làm mẫu nghi thiên hạ?”
Chuyện Xưa
Vân Phỉ nghe được câu này thì tức giận đến nỗi run lên. Mẹ nàng đã dâng cho ông ta mọi thứ, tiêu tán hết cả gia tài, thân là chính thất, lẽ nào được phong hoàng hậu không phải chuyện đương nhiên sao? Vậy mà ông ta lại cảm thấy mẹ nàng hoàn toàn không xứng với ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, là mơ mộng hão huyền!
Trong mắt ông ta chỉ có quyền thế và l