XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341899

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1899 lượt.

.”
Tô Thanh Mai mỉm cười gật đầu: “Ừ, mẹ đợi đến ngày đó.” nàng lại nói với Vân Phỉ. “A Phỉ, A Tông còn nhỏ, sau này mẹ giao nó cho con.”
Vân Phỉ gật đầu, quay người sang nói với Bạch Thược: “Có chuyện gì thì em cứ vào cung tìm ta, nếu không gặp được ta thì đi tìm Tống Kinh Vũ, bây giờ huynh ấy là thống lĩnh cấm vệ quân trong cung, luôn canh gác trong cung.”
Bạch Thược gật đầu. “Xin công chúa cứ yên tâm.”
Vân Phỉ ở lại nói chuyện với mẹ khá lâu rồi mới dẫn A Tông trở về cung.
Ra khỏi chùa, nàng bước lên liễn, dân chúng ở bên ngoài vây xem còn chưa đi hết. Lúc vô tình ngước mắt lên, nàng phát hiện trong đám dân chúng phía sau cấm vệ quân có một người lướt qua, bóng dáng rất quen thuộc, nhưng khi nàng nhìn lại lần nữa thì bóng dáng ấy đã biến mất giữa dòng người.






Gian Tình
Vân Phỉ ngồi trên liễn, đột nhiên nghĩ ra rằng chỗ này là một nơi rất tốt để hẹn Triệu Sách và Triệu Hiểu Phù gặp mặt. Vì thế khi về tới hoàng cung, nghỉ ngơi một chút, nàng liền định dẫn Phục Linh đến Quý Hoa cung. Ai ngờ không đợi nàng đi, Triệu Hiểu Phù đã dẫn người đến chỗ nàng.
Vân Phỉ ra nghênh đón, cười với Triệu Hiểu Phù thật tươi tắn: “Con đang định sang vấn an mẫu phi đây.”
Triệu Hiểu Phù nói: “Thục phi nương nương ở trong chùa có tốt không? Hôm nay ta muốn đến tiễn Thục phi một đoạn nhưng lại sợ bà ấy thấy ta thì lại không vui.”
“Ân Minh Tự không bị hồng trần quấy nhiễu, là một nơi rất tốt.” Vân Phỉ cho cung nữ lui ra, nói: “Quận chúa, phụ hoàng đã đồng ý cho ta thường dẫn A Tông đi thăm mẹ. Lúc ấy quận chúa giả làm cung nữ, theo ta ra ngoài cung, đến Ân Minh Tự để gặp mặt thế tử ở đó.”
Còn Vân Tông thì lại thay đổi khác trước rất nhiều, biết cách che giấu cảm xúc, thấy Vân Vĩ thì cung kính gọi nhị hoàng huynh, hết sức lễ phép và thân thiện.
Lúc này Vân Phỉ cũng cảm thấy mẹ mình rời cung đến Ân Minh Tự là một quyết định rất đúng. Như thế, A Tông sẽ không có bất cứ uy hiếp gì đối với hai mẹ con Đức phi, bây giờ mọi tính toán của hai mẹ con bà ta đều nhắm vào Hiền Minh Cung.
Vân Định Quyền bị gây sức ép, cuối cùng cũng phải phong Lâm Thanh Hà làm hoàng hậu. Bởi vì Lâm Thanh Hà sắp sinh nên vẫn tạm ở lại Hiền Minh Cung, đợi sinh con ra, đầy tháng xong thì sẽ cử hành đại điển phong hậu, rồi chuyển sang Tiêu Phòng Điện.
Lúc Vân Phỉ mang lễ vật đến Hiền Minh Cung của Lâm Thanh Hà thì đúng lúc Vân Định Quyền cũng có mặt.
Vân Phỉ mỉm cười nói: “Xin phép cho con được chúc mừng mẫu hậu trước rồi mới chúc mừng phụ hoàng. Người ta nói bụng nhọn thì sinh con trai, bụng của mẫu hậu vừa nhìn là biết sẽ là một hoàng đệ.”
Lâm Thanh Hà vội vàng cười nói: “Thật ra thần thiếp càng thích con gái hơn, gần gũi thân thiết như A Phỉ vậy.”
Vân Định Quyền gật đầu: “Trẫm cũng thích con gái.”
Lâm Thanh Hà nói: “Hoàng thượng, mẫu thân của thần thiếp không ở kinh thành, thần thiếp sinh nở lần đầu tiên nên cũng hơi sợ, muốn nhờ công chúa đến ở Hiền Minh Cung với thần thiếp.”
Lâm Thanh Hà từ Lư Châu xa xôi đến đây, hậu cung này trừ Ngọc Trì là tâm phúc của nàng ta ra thì những người khác đều phải đề phòng. Nàng không những phải đề phòng mẹ con Đức phi mà thậm chí ngay cả Vân Định Quyền cũng phài thầm dè chừng. Tô Thanh Mai rời cung tu hành, nàng ta cảm thấy Vân Phỉ chính là một đồng minh có thể tin tưởng được.
Vân Định Quyền nói: “Vân Phỉ chưa từng nuôi con nít, hay là để Đức phi đến chăm sóc cho nàng thì tốt hơn.”
Lâm Thanh Hà nghe thế thì lập tức biến sắc, nhưng lại không biết nói gì để phản đối, quýnh quáng đến nỗi vò chiếc khăn trong tay, đưa mắt cầu cứu Vân Phỉ.
“Mẫu hậu đừng sợ, bà đỡ và bà vú đều đã tìm sẵn hết rồi, thái y cũng đang đợi lệnh bất cứ lúc nào. Lúc đó con sẽ qua đây ở bên cạnh mẫu hậu.”
Lâm Thanh Hà nghe được câu này thì mới thầm yên lòng được một chút.
Vân Phỉ mỉm cười với nàng ta. Đột nhiên, trong dạ dày cuộn lên một vị chua, trào đến cổ họng. Nàng vội vàng ho khan mấy tiếng để che giấu.
Vân Định Quyền hỏi: “Con sao thế?”
“Mấy ngày trước con đến Ân Minh Tự bị cảm gió, thỉnh thoảng bị ho.”
Vân Định Quyền nói: “Con còn bị bệnh mà không sợ qua đây lây bệnh cho mẫu hậu con sao. Mau về nghỉ ngơi đi, bảo thái y tới khám xem sao.”
Vân Phỉ liền đứng dậy cáo lui.
Ra khỏi Hiền Minh Cung, Vân Phỉ chậm rãi đi dọc theo hành lang có lan can bằng gỗ có khắc hoa văn, tính nhẩm trong bụng. Nàng đã vào cung được nửa tháng mà kinh nguyệt vẫn chưa tới, nàng gần như có thể khẳng định mình đã có thai.
Vừa nghĩ đến chuyện mình bôn ba suốt dọc đường, gian nan vất vả chạy từ Tấn Châu đến đây, nàng vịn lấy lan can của hành lang, lòng buồn bã gần như muốn rơi lệ. Vân Phỉ không ngờ mình lại mang thai đứa con đầu tiên trong tình cảnh thế này. Tuy sớm đã cắt đứt quan hệ với Úy Đông Đình nhưng dù sao nó vẫn là cốt nhục của nàng. Bản năng của người mẹ khiến nàng rất yêu đứa con còn chưa chào đời này, bất luận thế nào nàng cũng phải bảo vệ nó.
Phục Linh thấy nàng vịn lan can, dường như không được khỏe thì qu