80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341861

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1861 lượt.

Úy Đông Đình đầy vẻ áy náy: “A Phỉ, để nàng phải chịu bao nhiêu đau khổ như vậy, nàng đối xử với ta như thế nào, ta cũng không có ý kiến. Nhưng nàng đi theo ta trước đã, về sau hãy từ từ tính sổ với ta.”
“Ta sẽ không đi theo cháng.” Vân Phỉ xoay người nằm xuống, giọng lạnh lùng như nói với người xa lạ: “Ta và chàng đã sớm nhất đao lưỡng đoạn.”
Úy Đông Đình quýnh lên, ấp úng hỏi: “A Phỉ, nàng muốn thế nào mới chịu đi theo ta?”
Vân Phỉ ngồi bật dậy, tất cả oán hận chôn sâu bao ngày qua nay bạo phát ra. Nàng nắm chặt tay, giọng run run nói: “Chàng là gì của ta chứ? Vì sao ta phải đi theo chàng? Lúc ta suýt bị cha chàng hại chết, chàng ở đâu? Đêm hôm khuya khoắt ta chạy trối chết tại nơi đồng không mông quạnh, chàng ở đâu? Chàng nói dẫn ta đi liền dẫn đi sao? Thật tức cười, chàng có tư cách gì, chàng tưởng chàng là ai.”
Úy Đông Đình á khẩu không trả lời được, đột nhiên bế cả nàng và chăn lên.
“Chàng buông tay, chàng định làm gì, ta gọi người đó.” Vân Phỉ vừa giật mình vừa giận, tay lập tức vung lên giáng vào mặt y.
Một tiếng chát vang lên giòn giã, lòng bàn tay đau khiến Vân Phỉ giật mình, y không né tránh, cứ đưa mặt mà chịu cái tát này.
“A Phỉ, hôm nay nàng không muốn đi cũng phải đi. Những gì ta nợ nàng, sau này ta sẽ dùng cả đời để bù lại.”
Vân Phỉ vội vàng định giãy dụa nhưng Úy Đông Đình đã điểm vài cái trên người nàng, Vân Phỉ thân mình mềm nhũn, liền ngất đi.
Úy Đông Đình giở chăn ra, thay quần áo cho nàng. Khi mặc váy cho nàng, tay y bỗng khựng lại một chút. Thắt lưng Vân Phỉ vốn rất nhỏ nhắn, một vòng tay là có thể nắm hết, nhưng hiện tại bụng nàng có hơi nhô lên một chút, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không thể nào phát hiện ra.
Y ngây người, ánh mắt lướt từ bụng lên mặt nàng, ngơ ngẩn nhìn dung nhan gầy yếu, đột nhiên hốc mắt ươn ướt . « Xem Chương Cũ Hơn






Vân Phỉ tỉnh lại, phát hiện nơi mình đang ở không phải là Thục Hòa Cung mà là một căn phòng xa lạ, sạch sẽ ngăn nắp và ấm áp. Trong phòng có chậu than, ánh lửa hồng đang cháy bập bùng. Một tấm màn thật dày che kín cửa sổ, một luồng sáng chiếu xuyên qua khe mành, những hạt bụi nhỏ li ti đang bay lơ lửng trong luồng sáng ấy.
Tình cảnh đêm qua hiện lên trong đầu nàng, đến nay nàng vẫn còn chưa dám tin. Nhưng căn phòng trước mặt không phải là hoàng cung, Úy Đông Đình thực sự mang nàng ra ngoài. Nàng vô thức ngồi dậy, quần áo trên người đã được mặc chỉnh tề, là ai đã mặc cho nàng?
Bên giường đặt một đôi giày bằng da hoẵng mềm mại, nàng khom người mang vào, nhẹ nhàng bước tới bên cửa sổ, vén tấm mành che cửa sổ lên, ánh mặt trời chói mắt lập tức tràn vào. Bên ngoài là một màu trắng xóa, ánh mặt trời chiếu lên lớp tuyết khiến nó sáng lấp lánh.
Bên ngoài có hai nha hoàn đang đứng, thấy Vân Phỉ tỉnh lại thì vội đẩy cửa phòng ra, bước vào hành lễ: “Phu nhân tỉnh rồi ạ. Nô tì là Kim Đa, Ngân Đa, xin thỉnh an phu nhân.”
Tâm trạng của Vân Phỉ vốn không được vui, nhưng khi nhìn thấy hai cô nha hoàn múp míp cùng hai cái tên này thì không khỏi bật cười, hỏi: “Đây là đâu?”
A Tông gật đầu: “Tỷ phu đã phái người đi đón rồi.”
Lòng Vân Phỉ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Đêm qua nàng không chiu đi là vì không thể đề me và A Tông lại. Chỉ cần mẹ và A Tông bình an ở bên cạnh nàng thì nàng yên tâm rồi.
Úy Lâm Lang thấy Vân Phỉ không hề kinh ngạc và sợ hãi nữa thì mới chậm rãi bước tới, ngồi xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Cha ta đã qua đời rồi, muội biết chưa?”
Vân Phỉ không ngờ nàng ta lại hỏi một cách thẳng thắn như vậy, ngẩn ra một chút rồi gật đầu.
Úy Lâm Lang thở dài: “Nói ra muội không tin chứ khi nghe tin ông ấy qua đời ta rất vui mừng, thậm chí ta còn không muốn để tang cho ông ấy.”
Vân Phỉ nói: “Muội tin, bởi vì nếu cha muội chết thì muội cũng sẽ rất vui, cũng sẽ không để tang cho ông ta.”
Úy Lâm Lang nhìn nàng, cười cười.
Vân Phỉ nhìn nàng ta, nói rất thật lòng. “Nhìn tỷ trẻ trung hơn trước kia nhiều.”
“Đủng vậy, bởi vì ta đã sống lại lần nữa.” Úy Lâm Lang cười, nói: “Ta biết con gái mình còn sống thì cảm thấy đời mình đã có hy vọng. Nói tới thì ta cũng phải cảm ơn muội. Khi ấy ở Tấn Thành muội nói với ta những câu khiến ta sáng mắt ra.”
Đúng vậy, lúc trước Vân Phỉ nói những câu ấy là cho nàng ta nghe. Trong mắt cha mình, từ đầu đến cuối nàng ta chỉ là một quân cờ, một công cụ. Vậy tại sao nàng lại phải khăng khăng một mực với ông ta, Vì ông ta mà chôn vùi hạnh phúc của đời mình? Ông ta có từng nghĩ cho nàng, có từng yêu thương nàng như là máu thịt của mình hay chưa? Ông ta đối xử với nàng như thế, tại sao nàng không thể phản kháng giống như Vân Phỉ? Tại sao phải ngoan ngoãn cam chịu, phải sống cuộc sống phập phồng lo sợ, chán chường dài dằng dặc không có kết thúc, mãi mãi không thể thoát khỏi thâm cung cô tịch? Nàng đã chịu đủ rồi!
“Ta nhân trận hỏa hoạn ở Lục gia để giả chết, Đông Đình giấu cha an bài ta ở đây. Bây giờ cha ta chết rồi, cuối cùng thì ta cũng được tự do, không cần trốn tránh nữa. Rất nhanh thôi, ta có