Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341796

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1796 lượt.

sau này không được nhào tới nữa nghe chưa, phải nhẹ tay nhẹ chân, đừng có động vào bụng của tỷ tỷ.”
A Tông lập tức ngoan ngoãn gật đầu “Con biết rồi, trong bụng của tỷ tỷ có giấu em bé.”
Mặt Vân Phỉ đỏ ửng, lúc này có người nhà vây quanh, nàng mới cảm nhận được niềm vui khi được làm mẹ.
Úy Lâm Lang cũng rất vui mừng, ở sau lưng đẩy Úy Đông Đình một cái: “Ta đã nói giúp đệ vài lời rồi, còn không mau đi dỗ mẹ đứa nhỏ đi.” Nói xong, nàng ta nói với Tô Thanh Mai. “Vân phu nhân, lúc nãy ta vừa bảo nhà bếp làm mấy món bổ dưỡng cho A Phỉ, người đến xem thử còn cần căn dặn gì thêm không?”
Tô Thanh Mai lập tức kéo A Tông đi, nói: “Chúng ta đi chuẩn bị món ngon cho tỷ tỷ con.”
A Tông lại không chịu đi, liếc nhìn Úy Đông Đình một cái: “Không, con phải ở lại với tỷ tỷ, đề phòng tỷ phu ăn hiếp tỷ ấy.”
Úy Lâm Lang cười phì. “Đệ cứ yên tâm đi, chỉ có tỷ phu của đệ bị tỷ tỷ ăn hiếp thôi.”
Tô Thanh Mai nghe được câu này thi lòng rất vui, lập tức nắm lấy cánh tay A Tông kéo ra ngoài.
Trong phòng trở nên yên ắng, Vân Phỉ biết Uy Lâm Lang cố ý để bọn ở riêng với nhau, để úy Đông Đình có thễ dỗ dành mình.
Nhưng nàng không muốn nghe y giải thích chút nào cả. Những chuyện ở Tấn Châu cứ hiện lên trong đầu nàng, hình ảnh chạy trốn trong đêm nơi hoang dã ấy cứ lượn lờ trước mắt nàng, nàng cảm thấy ngực rất khó chịu, giống như có thứ gì chặn tại đó vậy.
Nàng đưa lưng về phía y, đứng trước cửa sổ, nhìn những lớp tuyết lấp lánh bên ngoài.
Úy Đông Đình chậm rãi bước tới. Tiếng bước chân quen thuộc, hơi thở quen thuộc, giống như là một tấm lưới phủ vây lấy nàng. Nàng đã từng cam tâm tình nguyện sa vào tấm lưới ấy, nàng đã từng cho rằng y có thể bảo vệ được mình, cho nàng cả đời bình an, không sầu không lo.
Sau đó nàng phát hiện mình đã lầm.
Đàn ông hoàn toàn không thể trông cậy được, so với ngân phiếu thì còn kém rất xa.
Thấy được y, nàng không có cảm giác vui mừng khi gặp lại, cũng không có cảm giác an toàn khi tìm thấy nơi dừng chân, nàng tê dại đến không còn cảm giác gì nữa cả, giống như y đã biến thành một người xa lạ vậy. Trong lòng nàng tràn ngập cảm giác bất an, tràn ngập nỗi sợ hãi đối với tình yêu. Trên đời này có trọn đòi trọn kiếp, sống chết có nhau thật sao? Tại sao nàng không nhìn thấy điều ấy ở Lâm Thanh Hà, Anh Hồng Tụ, Úy Lâm Lang, Triệu Hiểu Phù, và cả mẹ mình nữa?
“A Phỉ, là do ta không tốt. Khi ta biết nàng có thai, nàng không biết ta lo sợ tới nhường nào đâu.” Úy Đông Đình từ sau ôm lấy nàng.
Người Vân Phỉ cùng đờ, lập tức muốn giãy khỏi tay y. Gỡ không ra thì ra sức ngắt véo, cào cấu, không chút kiêng dè, dùng toàn bộ sức lực.
Úy Đông Đình chỉ ôm chặt lấy nàng, mặc cho nàng vừa ngắt vừa đánh, y vẫn không nhúc nhích.
“Ta biết nàng đã chịu nhiều đau khổ, chịu nhiều uất ức. Nàng muốn đánh ta cho hả giận thì cứ mặc sức mà đánh, nhưng đừng làm đau chính mình.”
Y nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nàng: “Ta có lỗi với nàng, cũng có lỗi với con chúng ta. Ta xin thề từ nay về sau sẽ không có chuyện như thế này nữa.”
Vân Phỉ lạnh lùng nói: “Đa tạ, nhưng ta có thể bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ đứa trẻ, không cần tới chàng.”
Úy Đông Đình nghe câu này thì lòng quặn lại. Tiểu nương tử yêu kiều xinh đẹp, hay ôm cổ y nói sẽ yêu phu quân hơn yêu ngân lượng vạn lần kia đã trở thành tiểu cô nương mình đầy gai góc như lần gặp đầu tiên. Y trăm đắng nghìn cay mới có được tấm chân tình của nàng, bây giờ chỉ có thể làm lại từ đầu.
“Đông Đình, Tô tướng quân đến giục kìa!” Ngoài cửa vang lên giọng của Úy Lâm Lang, Úy Đông Đình buông Vân Phỉ ra, nhẹ nhàng nói: “Đệ qua ngay đây.”
Úy Lâm Lang vén rèm bước vào, mỉm cười nói: “Đệ cứ yên tâm đi đi, có ta và Vân phu nhân chăm sóc cho vợ con của đệ. Thời gian không còn sớm, nên xuất phát rồi.”
“Tỷ, A Phỉ làm phiền tỷ chăm sóc, đệ…” Y nhìn Vân Phỉ, muốn nói lại thôi, lưu luyến không rời.
“Ta biết, đệ cứ yên tâm đi. Ngày tháng sau này còn dài, con cũng đã có rồi còn sợ A Phỉ không để ý tới đệ sao?” Úy Đông Đình cười xấu hổ, y nhìn Vân Phỉ thêm lần nữa rồi mới chịu đi.
Vừa đi đến mái hiên thì nghe Vân Phỉ gọi lại: “Chàng đợi đã.”
Úy Đông Đình mừng thầm trong bụng, vội vàng dừng bước, quay người lại, chăm chú nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Vân Phỉ đứng trước cửa, một tay vén rèm lên, lạnh lùng nhìn y: “Có phải chàng định đi chiếm kinh thành không?”
“Phải!”
“Không được tổn thương Tống Kinh Vũ.”
Úy Đông Đình sắc mặt cứng đờ, trong lòng nhất thời chua như bị ngâm giấm. Thì ra không phải nàng lo cho an nguy của y, không phải dặn y cẩn thận chút, cũng không phải luyến tiếc không nỡ để y đi, mà đang lo lắng cho một người đàn ông khác.
“Còn cả, Chương Tùng Niên.”
Ném lại những lời này, Vân Phỉ xoay người trở về phòng, tấm rèm được buông xuống, tạo thành một làn gió lạnh thấm vào gan ruột. Lòng Úy Đông Đình càng thêm chua xót. Còn có thêm một người nữa sao.






Tô Thanh Mai biết con gái có thai thì lập tức thêm một niềm hy vọng sống. Ngày ba bữa đ