
Tác giả: Thánh Yêu
Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015
Lượt xem: 1343819
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3819 lượt.
tú đanh lại, thoáng hiện vẻ nham hiểm, tàn ác.
Thư Điềm ra tới sân bay thì thấy Sanh Tiêu ngồi ngẩn ngơ bên đường cái, cô cũng không tiện nói gì, chỉ lặng lẽ nhấc hành lý lên xe.
Trở lại trường học, nghênh đón cô là những lời châm chọc cùng khiêu khích, giảng viên không nói gì, nhưng có đến thành tích đó ở Paris, cô là người đầu tiên trong Nhạc viện Hoa Nhân đạt được.
Mạch Tương Tư đã xuất viện, Sanh Tiêu kiên quyết đưa chị đến bệnh viện làm trị liệu, chỉ cần có một tia hi vọng, cô cũng muốn để chị mình đứng lên được như xưa.
Nhưng chi phí trị liệu đắt đỏ, cần Mạch Sanh Tiêu phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Đó là lý do mà cô chưa bao giờ từ chối một cơ hội làm thêm nào.
Cô tránh Duật Tôn, nhưng cô đã nghĩ quá đơn giản,xã hội thượng lưu như cái vòng luẩn quẩn, cô còn muốn kiếm tiền, ắt sẽ có ngày gặp lại.
Trong vòng tay y đã không phải là Tô Ngải Nhã, đó là một cô gái rất trẻ, có vẻ còn là sinh viên.
Mạch Sanh Tiêu đã biểu diễn xong, được người tổ chức bữa tiệc gọi lên một phòng ở tầng chót nhận thù lao.
Một buổi tối tiền công 600, quả là đủ cám dỗ.
Mạch Sanh Tiêu đứng ngoài cửa phòng.Có vẻ như chủ nhân ở đây rất chú trọng sự an toàn, trên các dãy hành lang đều có cameras theo dõi, đề phòng sự cố.
Cô gõ nhẹ ba tiếng, cánh cửa liền tự động mở ra.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, pha lê lấp lánh hắt ánh sáng tới tận cửa vào, Mạch Sanh Tiêu mạnh dạn bước tới“ Xin hỏi…”
Căn phòng rộng lớn mà xa hoa, đập vào mắt cô là cây dương cầm to đặt giữa phòng, màu đen óng, nhìn qua đã biết là đồ xa xỉ. Trong phòng, hai cánh cửa sổ hé mở, bức màn nhung rủ xuống đất, bên ngoài tinh không vắng lặng. Cả căn phòng như ngự trị hơn mười tầng phía dưới, âm u rét lạnh.
” Xin hỏi……”
Ngón tay dịu dàng lướt trên phím dương cầm, tiếng đàntráng lệ mà cô quạnh, y ngưng đàn, từ từ đứng lên.
Đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, muốn quay đầu đi nhưng cánh cửa phía sau đã đóng chặt.
Mạch Sanh Tiêu dừng bước, hai chân nặng như đeo chì, tấm lưng nhỏ gầy lạnh lẽo cứng ngắc như bị trúng gió.
Y kẹp ở ngón giữa ly rượu chân cao, một tay đút vào túi quần. Duật Tôn thong dong bước lên phía trước, nhẹ xoay tròn rượu trong ly, rượu sóng sánh.
“Về luôn à, có vẻ cô đã quên điều gì thì phải ? “
Cô đứng im tại chỗ, xoay người về phía y. “ Đúng, tôi đến lấy tiền thù lao, 600.”
Duật Tôn móc ví ra, tiện tayrút ra một xấp tiền đưa về phía cô. Mạch Sanh Tiêu nhìn y, không dám tiến lên nhận.
“ Cô không muốn tiền nữa à?”
“ Tôi không cần nữa, bạn của tôi đang chờ dưới kia, tôi phải về.”
“ Đừng vội “. Duật Tôn tiến đến một bước, bàn tay lớn cầm bờ vai cô xoay lại, xương bả vai của cô mảnh khảnh và rất gầy, “Chúng ta đã nói gì với nhau đâu.”
Cô muốn nói nhưng không biết phải mở lời như thế nào.
“ Chị cô khỏe chứ?”
Mạch Sanh Tiêu muốn né tránh nhưng không thoát được bởi lực tay y quá lớn “ Khỏe lắm.” Cô cứng ngắc không tự nhiên, rồi như đột nhiên nhớ tới điều gì, cô hỏi “Anh biết thầy Đào ở đâu phải không?”
“ Đang hỏi về người bị gẫy một tay đó hả?”
Cô căm tức nhìn y, nhưng đối phương lại nở nụ cười châm chọc tà ác “ Hắn ta không là gì của tôi, tại sao tôi phải quan tâm ?”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn kỹ vào mắt y mới thấy được những mảnh vụn của cơn sóng dữ, “Thầy ấy có kết cục như ngày hôm nay, đều do anh làm hại.”
“ Sai rồi.” Mắt y nhíu lại thành một đường vòng cung, tàn nhẫn lên tiếng,“ Cô hẳn là hiểu được, nếu mà cô biết điều thì chị cô và anh ta đã tránh được đại nạn.”
“Thế nhưng, tôi không nợ anh cái gì cả.”
“ Mạch Sanh Tiêu!” Y rít từng chữ cả họ tên cô, giọng điệu mười phần hiển nhiên, “ So với cô thì tôi có quyền, có thế, lại có tiền, muốn chơi cô còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến, cô lại một mực không muốn tin. Đàn bà như cô tôi thấy nhiều rồi, sau cùng không phải là vẫn ngoan ngoãn tự mình dâng tới cửa sao?Hôm nay tôi vừa mắt cô, hãy nắm lấy cơ hội, đừng để một ngày phải cầu xin tôi, giảm giá trị đấy!”
Mạch Sanh Tiêu nghẹn giọng, không nói nên lời.
“ Muốn dựa vào sức mình, cũng được. Tôi đã cho cô cơ hội ở Paris, không phải trở về thương tích đầy mình hay sao?” (2). Y chẳng thèm quan tâm lòng cô đau đớn ra sao, vẫn thản nhiên vung muối vào miệng vết thương của cô, “Cánh tay tên thầy giáo ấy gãy từng đoạn.”
Đáy mắt Mạch Sanh Tiêu hiện lên niềm đau xót, trong tròng mắt mờ mịt đầy nước.
Duật Tôn biết thời cơ đã đến, y vươn tay đưa cho cô ly rượu: “Uống chút đi.”
Mạch Sanh Tiêu không nghi ngờ, nhận lấy, thầm nghĩ uống để đánh tan cay đắng trong lòng, cô uống một hơi cạn sạch.
Khóe môi y dần dần cong lên, không giấu nổi ánh mắt thâm thúy của loài lang sói, khuôn mặt tuấn tú đẹp tựa điêu khắc trở nên nhu hòa nhưng nụ cười phảng phất tựa ma quỷ.
Nhục nhã
Cô uống quá vội, thiếu chút nữa bị sặc. ” Có ngon không?” Mạch Sanh Tiêu uống cạn ly rượu, nhanh đến nỗi ngay cả mùi vị là gì cũng chưa kịp nếm, cô trả lại chiếc ly rỗngcho Duật Tôn, xoay người định đi. ” Bảo cô uống,” Y không ngăn cô