
Tác giả: Tiêu Dao Thán
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 134920
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/920 lượt.
c cây táo, mái tóc vàng lấp lánh khiến cậu trông như một chàng hoàng tử chỉ có trong các cuốn truyện tranh, thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ của các cô nữ sinh quanh đó.
- Đó là hoàng thái tử hả, anh ấy đứng ở đó làm gì? Đẹp trai quá! – Một cô gái đứng cách đó không xa thì thầm với đám “fan” của hoàng thái tử.
- Ừ, trông cá tính thật! – Một nữ sinh khác nuốt nước bọt, mắt sáng lên nhìn chàng hoàng tử trong truyền thuyết. Chỉ thấy cậu vẫn cúi thấp đầu, hai tay đút vào túi áo, mái tóc dài thoáng che đi đôi mắt.
- Đúng thế, dáng vẻ trầm tư của anh ấy thật là tuyệt vời…
- Có phải anh ấy đang chờ ai không? Ai mà may mắn thế nhỉ? Ai là người mà hoàng thái tử phải chờ nhỉ?
…
Xung quanh ồn ào những tiếng xì xào nói chuyện, nhưng Nam Trạch Lễ không ngẩng đầu lên, cậu cũng chẳng buồn quan tâm tới việc dọn dẹp vệ sinh, những việc như thế này đâu phải là việc dành cho cậu. Cậu chỉ cần một lòng một dạ chờ công chúa Bạch Tuyết của cậu xuất hiện là được rồi. Bây giờ cậu như một chú chim ưng, đang chờ đợi con mồi của mình xuất hiện, sau đó sẽ bay ra phục kích vào lúc thích hợp.
Không lâu sau, một nhóm nữ sinh đã bao vây mấy vòng xung quanh Nam Trạch Lễ, chỉ có điều khoảng trống ở giữa đó rất rộng, giống như một cái hang hổ nên không ai dám tới gần.
- Họ làm gì vậy? Sao đông vui thế! – Trương Doãn Tú khoác vai Bộ Tinh Bảo từ trên lầu bước xuống, bất giác thốt lên.
- Chắc là có anh chàng đẹp trai nào đó. – Bộ Tinh Bảo đoán, không biết vì sao, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía gốc táo, khi ánh mắt cô chạm phải bóng của một chàng thanh niên, không ngăn được một tiếng thở dài, nụ cười như ánh nắng mặt trời của Nam Trạch Lễ xiên thẳng vào tim cô, đau nhói.
- Doãn Tú, chúng ta đi thôi. – Cô kéo tay Doãn Tú, nhanh chóng chạy vòng qua đám đông, cô cúi lưng xuống, đi nhẹ như một con mèo, chỉ sợ Nam Trạch Lễ nhìn thấy mình.
Bỗng dưng Nam Trạch Lễ ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy một bóng người đang ra sức chạy cách đó không xa.
Khóe miệng Nam Trạch Lễ nhếch lên thành một nụ cười, cậu gọi lớn:
- Bộ Tinh Bảo! – Lời chưa nói dứt, cậu đã co chân chạy về phía cô.
- Doãn Tú, chạy mau lên, tớ không muốn gặp cậu ta. – Bộ Tinh Bảo thở hổn hển nói, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực.
Nam Trạch Lễ nhanh chóng đuổi kịp cô, cậu đưa tay ra giữ chặt vai cô. Bộ Tinh Bảo mất trọng tâm, cả người ngã về phía sau. Cũng may Nam Trạch Lễ nhanh tay đỡ cô, khiến cô ngã hẳn vào lòng cậu.
- Bộ Tinh Bảo, cô làm gì mà chạy nhanh vậy? – Cậu cười cười nhìn cô, giọng nói dịu dàng như một cơn gió, nụ cười dưới ánh hoàng hôn đẹp như một thiên thần.
- Tôi… tôi không muốn nhìn thấy cậu. – Cô lắp bắp nói, sau đó đứng thẳng lên, quay lưng về phía Nam Trạch Lễ, không quay đầu lại. Tâm trạng cô lúc này rối bời, vừa nhìn thấy nụ cười của cậu, cô đã trở nên hoảng loạn.
- Tôi…
- Tiểu Bộ, sao cậu chậm thế? – Giọng nói dễ chịu của Vũ Đô Thần vang lên cách đó không xa, ngay sau đó, cái bóng cao gầy của cậu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Nhìn thấy Nam Trạch Lễ, cậu vẫn mỉm cười. – Lễ, xin lỗi nhé, Tiểu Bộ đồng ý đi ăn tối với tôi rồi. – Cậu kéo Bộ Tinh Bảo lại, cúi đầu hỏi. – Tiểu Bộ, bây giờ chúng ta đi được chưa?
- Ừ! – Bộ Tinh Bảo miễn cưỡng nở một nụ cười, quay đầu lại, không thèm nhìn Nam Trạch Lễ, để mặc cho Vũ Đô Thần kéo đi.
- Bộ Tinh Bảo, tôi không từ bỏ đâu! – Bỗng dưng Nam Trạch Lễ cảm thấy câu nói này thật quen thuộc.
- Tôi… tôi đã quyết định hẹn hò với Thần rồi. – Bộ Tinh Bảo cố gắng nhướng mày ra hiệu với Vũ Đô Thần, cười. – Chúc mừng tôi đi, cậu em.
Mỗi câu nói của Bộ Tinh Bảo như một lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim Nam Trạch Lễ.
- Tôi không tin! – Nam Trạch Lễ hét lên, chạy ra giữ chặt một cánh tay của Bộ Tinh Bảo.
- Tại sao lại không tin? – Bộ Tinh Bảo hơi nhướng mày lên, cô muốn cắn đứt lưỡi của mình đi, sao lại hỏi câu hỏi thừa như thế?
- Bộ Tinh Bảo, không phải cô là một thiên thần muốn tới để cứu vớt tôi sao? Sao vậy, bị tôi trêu chọc nhiều quá nên sợ rồi, muốn từ bỏ sao? – Vì không tìm ra lý do nào có thể thuyết phục Bộ Tinh Bảo nên cậu đành nói câu này.
Bộ Tinh Bảo lắc đầu:
- Không phải!
- Không phải? Vậy thì cô cho tôi một lý do đi! – Nam Trạch Lễ có vẻ giận dữ, lúc đó thì cứ lằng nhằng bám lấy người ta, bây giờ nói trở mặt là trở mặt luôn, người ta nói đúng thật – con gái trở mặt nhanh như người ta lật một trang sách.
Bộ Tinh Bảo ra sức kéo cánh tay của Vũ Đô Thần, Vũ Đô Thần hình như cũng hiểu ra điều gì đó, nói:
- Lễ, tha cho chúng tôi đi, tôi mệt rồi.
- Bộ Tinh Bảo… – Nam Trạch Lễ vẫn đứng chắn trước hai người, nhìn thẳng vào mắt của Bộ Tinh Bảo.
Bộ Tinh Bảo cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu lên, nói rõ ràng từng chữ:
- Xin tránh ra. – Nói xong, cô kéo Vũ Đô Thần đi thẳng.
Nam Trạch Lễ thẫn thờ đứng nguyên chỗ cũ, hai bàn tay nắm chặt lại, phát ra những tiếng “crăk, crăk” đáng sợ.
Đi được một đoạn xa, nước mắt Bộ Tinh Bảo mới chảy ra giàn giụa, cô mỉm cười đau đớn nhưng nhanh chóng lấy lại tinh t