Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cho Anh Nhìn Về Em - Tâp 1

Cho Anh Nhìn Về Em - Tâp 1

Tác giả: Tân Di Ổ

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341251

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1251 lượt.

n tối tăm kín mít bên trong tỏa ra một thứ mùi tanh nồng. Dạ dày sau khi tỉnh rượu của Cát Niên co thắt lại, tay chân lạnh ngắt tiếp tục nhấc cửa lên, mở được một phần ba thì cửa tự động kéo lên. Cánh cửa gỗ đằng sau đang mở rộng, bên trong không có ai, chỉ có chiếc rèm cửa đã không còn rõ màu vốn có đang khẽ đung đưa như lá cờ chiêu hồn. Mùi máu tanh nồng kia xộc vào mũi từ sau chiếc rèm đó. Thảm cảnh trong cơn ác mộng đang hiện rõ mồn một trước mắt, Cát Niên gần như nghẹt thở.
Cánh tay vén rèm cửa run đến mức như không còn là của Cát Niên nữa. Nếu Vu Vũ chết rồi, nếu Lâm Hằng Quý đang lặng lẽ đợi con mồi đến... sự sợ hãi lên đến đỉnh điểm, Cát Niên như bất cần đi thẳng vào trong.
Bên trong không có cửa sổ, công tắc đèn không biết nằm ở ngóc ngách nào. Cát Niên di chuyển về phía trước, chân phải giẫm phải một thứ gì mềm mềm, cô giật mình, lảo đảo thì lại chạm vào một thứ cứng cứng, hình như là cái tủ nhỏ, rượu bên trên rơi loảng xoảng xuống đất. Lúc này, mắt Cát Niên đã dần quen với bóng tối, phía trên bên cạnh cái tủ có một sợi dây rủ xuống, thử kéo một cái, ánh sáng vàng của đèn điện bao trùm căn phòng, toàn bộ thảm cảnh bày ra trước mắt.
Mọi thứ hỗn loạn vô cùng, rõ ràng vừa có một cuộc ẩu đả khủng khiếp xảy ra ở đây. Tất cả các ngăn kéo tủ đều bị lôi ra. Ở giữa nhà là một người đàn ông đang nằm. Thứ Cát Niên vừa giẫm phải chính là bàn tay của người ấy. Thứ chất lỏng màu đỏ sẫm chảy ra từ bên dưới người đó, mùi máu tanh xộc vào mũi, trước lúc đó, Cát Niên không hề biết một người lại có thể chảy nhiều máu đến vậy.
Đấy không phải Vu Vũ, chỉ nhìn qua là Cát Niên biết, nhưng điều này không hề khiến cô yên tâm.
Lâm Hằng Quý, hắn chết rồi?!
Ác quỷ đáng sợ nhất trong giấc mơ của Cát Niên đang nằm yên bất động không có dấu hiệu của sự sống, ngay cả khi giẫm mạnh lên ngón tay hắn cũng không có phản ứng gì. Lẽ nào tất cả ngược lại với giấc mơ, Vu Vũ đúng là có đến, nhưng cuối cùng kết quả lại là cậu giết Lâm Hằng Quý?!
Mấy năm nay, Cát Niên giống Vu Vũ, rất nhiều lần nghĩ tại sao tên súc sinh, cặn bã xã hội Lâm Hằng Quý lại không chết? Tại sao hắn không chết?! Thế nhưng cuối cùng khi hắn cũng chết rồi, Cát Niên lại cảm thấy đau đớn vô cùng. Nếu thật sự là do Vu Vũ làm thì đời cậu cũng sẽ vì thế mà bị hủy hoại. Vạch trần bóng tối, nhưng lại khiến đời mình nhúng chàm, chỉ vì kẻ vô sỉ này, như thế có đáng không?
Mùi tanh của máu khiến Cát Niên buồn nôn, cô muốn chạy thật nhanh, nhưng chưa kịp chạy thì chân đã bị một bàn tay lạnh ngắt tóm chặt. Cát Niên giật mình thét lên, ngoảnh đầu lại thì thấy Lâm Hằng Quý đang khó khăn ngẩng lên, hơi thở đứt quãng: “Cứu...cứu...”
Cát Niên hoảng hốt giãy chân ra, hắn thì dùng hết sức mình bám chặt. Cuối cùng vì vết thương của hắn quá nặng Cát Niên mới thoát ra được. Có lẽ Lâm Hằng Quý bị mất máu quá nhiều nên bất tỉnh nhân sự. Khi đang hấp hối thì bị Cát Niên giẫm vào tay, cộng thêm ánh đèn khiến hắn tạm thời tỉnh lại, sau đó lại rơi vào trạng thái hôn mê.
Cát Niên hồn bay phách lạc, lập cà lập cập ra khỏi đó. Ban nãy cô sợ đến muốn vỡ tim, cô cứ nghĩ Lâm Hằng Quý đã chết rồi. Hắn vốn là kẻ không đáng được sống trên đời, nhưng ai là người quyết định, ai có tư cách quyết định sự sống chết của người khác? Cho dù cô có hận hắn thế nào, nhưng vẫn còn lương tri, cô không thể nào giương mắt nhìn hắn chết ngay trước mặt như thế. Quan trọng hơn là nếu đúng Vu Vũ đã gây ra chuyện này thì chỉ cần Lâm Hằng Quý không chết, dù Vu Vũ có tội cũng không phải tội không thể dung tha.
Cuối cùng cô lấy điện thoại trong cửa hàng gọi cấp cứu. Có lẽ xe cấp cứu sẽ đến nhanh thôi. Cát Niên cũng không muốn biết Lâm Hằng Quý có thể cầm cự được đến lúc đó không, cô chỉ biết mình không thể ở lại đây thêm giây nào nữa.
Cát Niên dường như chỉ có một con đường, vừa đi vừa chạy, không ai chú ý đến cô. Trước kia khi chạy buổi sáng, không biết cô đã bao nhiêu lần chạy qua con đường nhỏ trong rừng trúc này, lúc đó ngoảnh đầu lại là thấy gương mặt uể oải với nụ cười vô tư của Tiểu hòa thượng.
Bỏ lại sau lưng ruộng mía, bỏ lại sau lưng rừng trúc, cuối cùng bỏ lại 521 bậc thang đằng sau, Cát Niên lên đến đỉnh đồi, ở bên cạnh quảng trường khu nghĩa trang, vịn vào cành cây lựu thô ráp sần sùi ngồi xuống thảm cỏ, lúc này cô mới bật khóc.
Vu Vũ, cậu ở đâu? Rốt cuộc chúng ta làm sao vậy?
“Cát Niên?”
Rượu vẫn chưa buông tha cho Cát Niên, với đôi mắt đẫm nước, cô còn tưởng rằng mình nhìn thấy Vu Vũ đang chạy lại phía mình từ phía sau tấm bia liệt sĩ.
“Cát Niên.” Vu Vũ trong tưởng tượng nắm lấy vai cô, hơi ấm từ bàn tay cậu ấy dường như là thật, chỉ là cơ thể vốn sạch sẽ đầy vết máu, áo bị xé rách, trên trán còn có vết thương sưng tấy, máu còn chưa khô.
“Cậu...” Cát Niên chết sững người.
“Tớ biết cậu sẽ tìm đến đây mà.” Cậu ta vẫn còn cười được.
Cát Niên ôm chặt lấy mặt Vu Vũ, đúng là cậu ấy... Cô đột ngột đẩy Vu Vũ ra, hỏi với giọng khàn đặc: “Là cậu đánh hắn ta sao? Thật sự là cậu... Tại sao cậu lại ngốc như vậy chứ?!”
Sự im lặng mặc nhận của Vu Vũ khiến Cát Niên