Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cho Anh Nhìn Về Em - Tâp 1

Cho Anh Nhìn Về Em - Tâp 1

Tác giả: Tân Di Ổ

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341294

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1294 lượt.

à cũng không khóc được.
Cô chợt nhận ra một chuyện nên nỗi buồn càng nhân lên vô tận.
Tiểu hòa thượng dốc sức thi đấu để vào vòng chung kết, có thực sự vì muốn chứng minh mức độ hiểu nhau của hai người bạn hay không? Có thực sự vì lý do thi đại học của Cát Niên hay không? Có lẽ cậu vượt mọi khó khăn trở ngại chỉ vì ngày hôm nay, chỉ vì cậu được gặp người con gái mà cậu thích. Trần Khiết Khiết bị gia đình quản chặt quá, nên việc họ ghép đôi với nhau sẽ không bao giờ được cho phép, đành đợi cho đến khi vào vòng chung kết, ai còn ngăn cản được họ ngồi sát bên nhau nữa?
“Ơ, hoá ra ở đây cũng đang bận à. Thì ra đang đấu trận chung kết môn bóng tình nhân.” Tiếng nói chế giễu của Hàn Thuật vang lên phía sau lưng Cát Niên.
Hai người đang khoác vai giật mình, Vu Vũ quay lại.
“Cát Niên?”
Trần Khiết Khiết lại tỏ ra trấn tĩnh hơn: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi à, ôi ngại quá mình không để ý thời gian.”
Hàn Thuật cười khẩy: “Vội gì chứ, xem hai người ở đây thú vị hơn nhiều.” Cậu ta tiếp tục chuyển hướng về phía Cát Niên nãy giờ im lặng: “Cậu thấy rồi chứ, thấy rồi chứ? Người đánh đôi với cậu đấy hả? Sao không ra đó mà nhận đi? Cậu sợ người ta bảo cậu làm kỳ đà cản mũi à, người ta giỏi giang thế chứ, tôi chẳng thể hiểu được là ai với ai nữa. Thế giời này chắc chỉ có cậu ngốc như thế, tìm kiếm kiểu gì thế, người ta đang vui vẻ ở đây mà…”
“Cậu nói những chuyện đó để làm gì.” Cát Niên cố nói thật nhỏ.
Vu Vũ đi về phía họ.
“Cát Niên, cậu ra đây tìm tớ à? Đi thôi, tớ sẽ nói chuyện này với cậu sau. Chúng ta vào nơi thi đấu trước đã.”
Cậu ta kéo nhẹ Cát Niên.
Hàn Thuật dùng cây vợt đẩy Vu Vũ về phía sau.
“Còn thi đấu cái gì nữa? Cậu đùa cô ấy như vậy chưa đủ hay sao, muốn tôi chơi cùng cậu chắc, còn lâu. Tôi sớm đã nhận ra cậu là người không tử tế, thiếu quy củ, luôn bắt nạt con...”
“Đừng nói nữa.” Cát Niên kéo cây vợt của Hàn Thuật lại.
Hàn Thuật càng bực tức hơn: “Cậu thương cậu ta à, đến lượt cậu thương rồi cơ đấy!”
“Chuyện của chúng tôi không liên quan gì đến cậu.” Vu Vũ đẩy chiếc vợt đang chặn trên người mình ra, đối diện với Hàn Thuật đầy vẻ thách thức, thái độ của cậu lạnh lùng mà nghiêm túc, không phải chỉ có những gì ồn ào mới có thể phẫn nộ.
“Chúng tôi?” Hàn Thuật cảm thấy buồn cười. “Cái mà cậu gọi là ‘chúng tôi’ là cậu với ai? Là người ghép đôi với cậu, hay là Trần Khiết Khiết?”
“Hàn Thuật!”
Cát Niên vốn giỏi chịu đựng giờ cũng không thể nhịn thêm được nữa: “Đủ rồi! Rốt cuộc không có ai đến đây để thi đấu như tôi cả, nếu có thì tôi nhắc lại là chỉ còn ba phút nữa thôi, trận đấu sắp bắt đầu.” Cô nhắc nhở mọi người bằng một giọng dõng dạc nhất có thể, sau đó cô đi trước mà vẫn chưa nhận được lời hồi đáp nào.
“Cát Niên…” Vu Vũ cúi đầu, thở dài một tiếng rồi đuổi theo.
“Cát Niên, đợi đã.” Cậu kéo dây túi vợt của Cát Niên, Cát Niên giằng lại muốn trốn tránh.
Bốn người quay lại sân đấu, ai vào chỗ người đấy, sau một tiếng còi, trận đấu bắt đầu. Trừ Hàn Thuật không biết rõ về Vu Vũ, những người còn lại đều hiểu rõ thực lực của nhau, trận này họ thi đấu với một tâm trạng chưa từng có.
Đặc điểm của Vu Vũ khi đánh cầu là cầu đi nhanh, đi vào góc hiểm, cách đánh của Cát Niên thì lại vô cùng đơn giản, không có thủ thuật gì đặc biệt, nhưng điểm rơi thường rất chuẩn, cô có thể chấm dứt đường cầu bằng những cú đánh rất dứt khoát. Người khoẻ mạnh và tốc độ nhanh nhất chính là Hàn Thuật, cậu ta di chuyển rất nhanh, bước chạy linh hoạt, kỹ năng toàn diện, phát cầu rất có ưu thế. Trần Khiết Khiết là người tiếp xúc với cầu lông ngắn nhất trong số bốn người bọn họ, cô thông minh, biết dùng kỹ xảo bù đắp lại sự thiếu hụt về sức lực, nếu đánh đúng thực lực thì phải hai hiệp mới có thể phân rõ thắng bại.
Trước kia Cát Niên thường thích gọi việc tập cầu của mình và Vu Vũ là “Xung Linh kiếm pháp”, tuy đó chỉ là trò đùa trẻ con, bắt chước cách nói giang hồ, còn nhiều thế võ lợi hại hơn nhiều, nhưng không ai có thể đánh bại được họ. Chỉ cần Vu Vũ đưa tay lên là cô hiểu ngay ý định của cậu, cậu cũng rất kịp thời hỗ trợ cô. Thế nhưng, ngay đến cả đôi bạn thanh mai trúc mã như Lệnh Hồ Xung (1) và Nhạc Linh San (2) sau khi lớn lên, một người yêu Tiểu Lâm Tử mặt mày u ám, đến khi chết vẫn ngâm nga điệu dân ca vùng Phúc Kiến, còn đại sư huynh về sau cũng được nắm tay một cô gái xinh đẹp, đàn sáo đều giỏi, sống cùng nhau đến đầu bạc ở chốn điền viên.
(1), (2). Nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung.
Bờ vực ở Hoa sơn (3) với cây cỏ xanh tươi đó, đối với Cát Niên thật chẳng khác nào đài liệt sĩ nằm giữa rừng thông bạt ngàn. Gặp gỡ sau khi lạc đường, đối mặt dưới hoa, thông xanh vẫy gọi, thanh mai trúc mã… từng sự việc một lấp đầy vết thương trong ký ức cô. Ở phút cuối quan trọng của hiệp một, Cát Niên và Vu Vũ cùng chạy tới cứu cầu, vợt của hai người đập vào nhau, hai người đều bị đau, cầu thì vẫn vô tình rơi xuống đất.
(3). Trong Tiếu ngạo giang hồ Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San cùng lớn lên và có mối tình thanh mai trúc mã ở nơi đây.
Đây gọi là


Disneyland 1972 Love the old s