
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341293
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1293 lượt.
nữa.
Lòng kiêu hãnh của Vu Vũ là một tấm thuỷ tinh mỏng, không nhìn thấy được, rất mỏng và dễ vỡ.
Cậu ấy sẽ không bao giờ ngã gục trước mặt mọi người như vậy, nhất là trước mặt Trần Khiết Khiết vẫn còn chưa biết chuyện, nếu không Cát Niên không tưởng tượng nổi tấm thuỷ tinh đó sẽ vỡ tan làm người ta chảy máu đầm đìa thế nào.
Cô không chần chừ thêm phút nào nữa, cầm vợt của mình giờ cao lên, nói to với mọi người: “Chúng tôi bỏ cuộc!”
Trong tiếng ồn ào, Vu Vũ vẫn ngạc nhiên đôi chút, Cát Niên không nhiều lời kéo tay Vu Vũ: “Đi thôi.”
Câu chuyện hóa thành bươm bướm
Con sâu bướm A hay B sẽ hóa thành bươm bướm? Mọc thêm cánh thì sẽ bay được thật sao? Một con bay đi rồi thì con kia sẽ vô cùng cô đơn. Liệu có con bướm tốt bụng nào khác đến nữa không?
Cát Niên vốn không thích bị người khác chú ý, niềm mơ ước lớn nhất của cô chỉ là được sống bình yên. Nhưng hôm nay cô bỏ cuộc trước mặt nhiều người như vậy, rồi lại dắt tay Vu Vũ bỏ đi, như thể đang chạy trốn khỏi cuộc đời này. Lúc đó, cô không chú ý đến bất kỳ ai khác, không cần biết đến sau này sẽ thế nào, cô chỉ biết rằng Tiểu hòa thượng vẫn đang ở bên cô và hiện tại cô vẫn có thể nắm giữ trong tay.
Vu Vũ không đi được bao xa, Cát Niên đã đoán đúng. Bệnh của cậu tái phát nhanh và rất nặng, mới đến một con đường nhỏ không quen thuộc trong trường Đại học G, Cát Niên đã phải dùng hết sức dìu Vu Vũ lúc này không còn biết gì nữa vào sau một bãi cỏ nơi không mấy ai để ý.
Cơn co giật diễn ra trong khoảng nửa tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, mồ hôi trên người Cát Niên hết ướt rồi khô, hết khô rồi ướt. Cô đặt đầu Vu Vũ lên gối mình, dùng hết sức lực bóp miệng cậu để cho hàm răng không cắn đứt lưỡi. Tay chân và toàn bộ cơ thể cậu co quắp một cách đáng sợ, như cung tên đã được kéo căng hết cỡ, mặt xám ngoét, thảm cỏ phía dưới đã bị dày vò lộ ra cả đất màu vàng. Từng phút, từng giây, dài tựa hàng năm, sự đợi chờ này hoàn toàn không thấy ánh mặt trời, có nhiều lúc, Cát Niên tưởng chừng cậu không qua được lần này, tưởng rằng chỉ một giây nữa thôi cậu sẽ chết.
Thiếu chút nữa là Cát Niên bị chìm vào giấc ngủ, cô nghe thấy Vu Vũ nói bên tai: “Cát Niên, tớ đã từng nói với cậu chưa, cậu là người con gái tốt nhất trên thế giới mà tớ từng gặp.”
Cát Niên nhắm mắt mỉm cười. Vu Vũ thật lạ, quen nhau đã nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cậu ấy khen một câu thẳng thắn thế này bao giờ.
Cát Niên, cậu thật xinh đẹp.
Cát Niên, cậu thật thông minh.
Những lời này Cát Niên đã luôn khao khát được nghe từ Vu Vũ. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói ra.
Đám mây bay đến che lấp mặt trời chói chang, gió hiu hiu thổi.
“Thật không? Có hơn Trần Khiết Khiết không?” Trong lòng Cát Niên thực ra đang nghĩ, cậu đùa mình à, hãy nói mình hơn cô ấy đi, chỉ một lần thôi!
Một lúc sau, Vu Vũ mới nói: “Tốt hơn tất cả mọi người.”
Lời cậu mới chân thật và trịnh trọng làm sao. Cát Niên đã tin, đối với cô chỉ như vậy là đủ.
Cô nhìn về phía Vu Vũ, cười rạng rỡ.
“Vu Vũ, cậu cũng là người con trai tốt nhất trên thế giới mà tớ đã từng gặp.”
“Thật không?”
Vu Vũ bắt chước dáng điệu ngốc nghếch của Cát Niên.
Cát Niên gật đầu lia lịa như một chú gà đang mổ thóc.
Hai người vui vẻ và mãn nguyện như những đứa trẻ, tuy họ vẫn ngầm hiểu rằng, “tốt nhất” và “tốt nhất” không bao giờ có thể ở cạnh nhau.
“Cát Niên, tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện.”
“Cậu á, hehe.” Không thể trách Cát Niên thấy buồn cười. Vu Vũ từ nhỏ đã không thích đọc sách, cho dù là những cuốn Cát Niên thấy rất hay nhưng cậu cũng không thích, xem được một lát là buồn ngủ. Vì Cát Niên thường trêu cậu là Tiểu hòa thượng nên câu chuyện mà cậu thích kể nhất chính là “Trước kia có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu…”
“Đừng cười đấy nhé.”
“Tớ nghe đây, nghe mà…”
“Câu chuyện này tên là ‘Hoa bươm bướm’.”
Cát Niên không nhịn được cười phá lên. Cát Niên vốn dĩ muốn làm một thính giả nhiệt tình, nhưng khi cậu trịnh trọng nêu tên câu chuyện cô lại cảm thấy buồn cười kỳ lạ.
“Tớ còn chưa bắt đầu, cậu cười gì thế?” Vu Vũ bất mãn lẩm bẩm một câu.
“Ờ, ý tớ là tớ rất thích câu chuyện. Có phải là Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài không?”
“Ơ?” Lại đến lượt Vu Vũ nghi ngờ. Cậu lấy tay gõ gõ vào đầu Cát Niên cảnh cáo: “Tớ nói rồi, tớ là người kể chuyện chứ có phải cậu đâu, cậu chú ý nghe đây này.”
“Tớ nghe đây, nghe đây.”
“Có hai con sâu bướm sống ở sâu trong lòng đất, nơi đó vô cùng yên tĩnh, cách biệt với thế giới bên ngoài, chúng chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài, bên ngoài cũng không biết đến sự tồn tại của chúng. Nhưng phía trên cái hang chúng sống có một cái lỗ rất nhỏ, gió và nước mưa thấm qua cái lỗ đó, tất nhiên cũng có ánh nắng mặt trời.”
“Thế quan hệ giữa hai con sâu bướm đó là gì?”
“Là quan hệ giữa hai con sâu bướm.”
“Ừ.”
“Hai con sâu bướm đều thích ánh nắng mặt trời chiếu qua cái lỗ nhỏ đó. Nhưng một tia nắng mặt trời nhỏ cũng vô cùng xa xỉ đối với chúng, chỉ có ngày nắng vào