
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 04:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341645
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1645 lượt.
nào, cười nói: “Mặc kệ anh ghét tôi nhiều đến mức nào, anh cũng là thầy giáo dạy nhạc cho tôi, về tình về lý tôi đều cần phải đến thăm anh.”
Nghe thấy hai chữ “âm nhạc”, sắc mặt Tiêu Thành lập tức âm trầm. “Hiện tại đã thấy rồi, cô có thể đi.”
“Được rồi, ngày mai tôi lại quay lại nhìn anh.”
Mạt Mạt vừa mới đi tới cửa, nghe thấy Tiêu Thành lạnh lùng nói: “Không cần thế, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”
Cô cố gắng hai lần mới tự làm bản thân mình nở nụ cười. “Chờ sau khi anh có thể lại đứng trên sân khấu hát, tôi nhất định sẽ không xuất hiện nữa. Thế nên, nếu anh thật sự không thích nhìn thấy tôi thì cố gắng khiến bản thân khôi phục sức khỏe nhanh một chút.”
Tiêu Thành bị cô làm cho không biết nên nói cái gì.
Cô cười vẫy tay với anh: “Ngày mai tôi lại đến! Mỗi ngày tôi đều sẽ đến!”
…
Ngày hôm sau, Mạt Mạt sau khi tan học lại đến bệnh viện, lần này Tiêu Vi không ở đấy, Tiêu Thành cho dù không đuổi cô đi, nhưng thái độ lại lạnh lùng hờ hững.
Mạt Mạt đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy MP3 của mình ra, đút tai nghe vào trong tai anh ta. “Cái này tặng cho anh.”
Trong đó thu mấy bản nhạc piano mẹ cô đàn, nốt nhạc nảy lên tràn trề hy vọng và trông mong đối với cuộc sống. Mỗi lần tâm tình cô không tốt, đều lấy ra nghe, giai điệu kia luôn có thể làm dịu đi toàn bộ đau thương trong lòng cô.
Tiêu Thành tập trung nghe thật lâu, hỏi cô: “Ai đàn vậy?”
“Là mẹ tôi.”
“Khó trách cô có thiên phú về âm nhạc như vậy.”
Cô nói: “Thành, trong tim có âm nhạc, có tình cảm, không cần phải từ trong cổ họng mới có thể biểu đạt được.”
Anh ta không nói gì, đôi mắt sáng quắc có loại u ám cô không cách nào đọc được…
Nửa tháng trôi qua, thời gian Mạt Mạt ở trong bệnh viện càng lúc càng dài, vết thương của Tiêu Thành hồi phục rất nhanh, đã có thể được người dìu đỡ đi qua đi lại trong phòng bệnh.
Một ngày mưa, bên ngoài từng hạt mưa tinh mịn rơi không ngớt. Mạt Mạt ngồi trước cửa sổ chăm chú gọt vỏ lê cho Tiêu Thành, vỏ lê bong ra từng vòng từng vòng, cô nhìn xuống dưới tầng, những chiếc ô đủ loại màu sắc đang đan vào nhau.
“Thành, anh và Tiêu Vi là chị em ruột sao? Vì sao quốc tịch của hai người lại không giống nhau?”
Tiêu Thành suy nghĩ một chút, nói cho cô biết thân thế của anh và Tiêu Vi.
Mẹ ruột của Tiêu Thành và Tiêu Vi họ Tiêu, tên là Tiêu Vũ. Khi bà tuổi còn trẻ không chỉ có dung mạo thoát tục, mà giọng ca so với dung mạo lại càng thêm thoát tục. Từ trong giọng nói run run của Tiêu Thành, Mạt Mạt hoàn toàn cảm giác được sự thương nhớ của Tiêu Thành đối với người mẹ đã mất.
Tiêu Vũ đã từng là một ca sĩ nổi tiếng rất có tên tuổi, giọng hát tựa như âm thanh của tự nhiên chinh phục không kể xiết bao nhiêu người hâm mộ, vào lúc sự nghiệp của ba đang ở đỉnh cao, một dịp tình cờ bà làm quen được một người đàn ông Australia tuổi còn trẻ.
Sự giàu có và huyết thống quý tộc đã khiến người đàn ông kia giơ tay nhấc chân đều tràn đầy sự hấp dẫn.
Cùng rất nhiều cuộc hẹn hò lãng mạn như vậy, bà yêu ông ta, ông ta cũng điên cuồng say đắm giọng hát và sự ý nhị của bà.
Trong tiếng tiếc hận của mọi người, Tiêu Vũ không hề chùn bước, vất bỏ mọi thứ, theo người bà yêu tới Australia.
Ông ta cũng thực hiện lời hứa hẹn, lấy bà làm vợ.
Sau khi kết hôn, trong hai năm họ lần lượt sinh được hai đứa con, một nam một nữ. Bé trai tên là Thành, bé gái tên là Vi…
Chỉ tiếc rằng câu chuyện tình yêu hoàn toàn không vì bước trên thảm hồng mà kết thúc.
Ngày vui chẳng dài, bởi vì khác biệt văn hóa, khác biệt về thân phận địa vị, hôn nhân của họ nảy sinh khủng hoảng, lại vì năm tháng qua đi, vẻ đẹp chẳng còn, tình cảm mãnh liệt cũng nhạt dần, một đoạn tình yêu dị quốc cuối cùng cũng không tránh được kết cục bi kịch.
Sau khi ly hôn, Thành ở lại Australia sống cùng bố anh ta, Vi thì lại đi theo Tiêu Vũ về Trung quốc.
Mấy năm sau, Thành trong lúc vô tình thấy một bức thư, mới biết được rằng cuộc sống của mẹ mình khi về nước cũng không tốt, lần lượt lấy hai người đàn ông khác, cuối cùng vì buồn bực mà bị bệnh không dậy nổi, mãi cho đến khi chết. Mà chị gái sống bên người dượng thì lại nhận hết sự tủi thân.
Khi đó bố Thành đang cùng bã xã trẻ tuổi yêu nhau như keo sơn, sớm quên mất vợ trước và con gái của mình. Nhưng Thành lại vô cùng nhớ nhung chị gái mình, cố ý đi Trung Quốc tìm cô ấy, còn giúp cố xin giúp cô vào một trường tại Australia, để cô tới Australia học đại học.
Về sau Tiêu Vi gặp An Nặc Hàn, cho rằng đã tìm được hoàng tử trong mơ, nhưng lại phát hiện ra hoàng tử đã đính hôn với người khác…
Cô ấy cho rằng không thể ở bên cạnh người đàn ông mình yêu, ít nhất có thể lấy một người yêu mình, ai dè sau khi Jack bị An Nặc Hàn đánh, cũng rời khỏi cô ấy, thậm chí ngay cả một lời dặn dò cũng không có, lén lút về nước.
Vào thời kỳ Tiêu Vi đau khổ nhất, lại có một chàng trai an ủi cô ấy, cho cô ấy hy vọng. Không ngờ, bọn họ vừa mới qua lại không lâu, cô ấy phát hiện ra chàng trai kia trăng hoa thành tính….
Tiêu Vi thật sự không thể chịu đựng được nữa, rời khỏi anh ta.
Về sau,