
Tác giả: Diệp Chi Linh
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341781
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1781 lượt.
h lùng nói:
“Các người nghĩ nhiều quá rồi, tình cảm giữa vợ chồng tôi rất tốt”.
Phương Dao tỏ ra rất bình tĩnh. Cô đeo kính râm, lạnh lùng nói:
“Các vị có thể hẹn phỏng vấn với quản lý của tôi, bây giờ tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào”.
“Cô Phương, vậy thì cô đánh giá thế nào về Tiêu Tinh?”, “Anh Thẩm, anh làm như thế này có nghĩ rằng mình có lỗi với Tiêu Tinh vô tội?”.
“Xin lỗi, tôi không thể nói được”.
Thẩm Quân Tắc nói rồi cau mày, giơ tay ngăn đám phóng viên đang chen lên, hộ tống Phương Dao nhanh chóng thoát ra khỏi đám đông. Đến tận khi lái xe rời khỏi khách sạn, bỏ lại đám phóng viên điên cuồng đuổi theo phía sau, Thẩm Quân Tắc mới thở phào nhẹ nhõm. Không phải là anh chưa chứng kiến cảnh tượng bị phóng viên chặn lại nhưng cuộc tập kích chuyên nghiệp với quy mô lớn như ngày hôm nay thì mới thấy lần đầu. Anh rất ít khi quan tâm đến làng giải trí, không ngờ Phương Dao lại nổi tiếng như vậy. Đám phóng viên kích động ấy suýt chút nữa thì nhét micro vào miệng anh. Thấy Phương Dao điềm tĩnh như không có chuyện gì, Thẩm Quân Tắc không kìm được nhíu mày:
“Cậu trở thành kẻ thứ ba phá hoại cuộc hôn nhân của người khác, những tin đồn này cậu không bận tâm sao?”.
Phương Dao mỉm cười, “Làng giải trí là như vậy, mình quen rồi”.
Cô ngừng một lát rồi nói:
“Chỉ có Tiêu Tinh nhà cậu, mình sợ cô ấy đọc được sẽ nghĩ lung tung…”.
“Yên tâm, mình sẽ giải thích với cô ấy”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rồi quay sang, “Phương Dao, mình đã xem nhẹ khả năng bùng phát của một ngôi sao như cậu. Sau này gặp nhau phải thật thận trọng, mình không muốn lại bị đám phóng viên điên cuồng ấy dùng micro đập vỡ răng đâu”.
“Á! Anh làm em sợ hết hồn! Đi lại có cần phải âm thầm không một tiếng động như thế không?”.
Thẩm Quân Kiệt gườm gườm nhìn anh. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Là chú có tật giật mình chứ?”.
Thẩm Quân Kiệt vỗ ngực, xoa dịu nhịp thở gấp gáp, sau đó lại chỉ tay về phía bãi cỏ cách đó không xa, làm ra vẻ thần bí:
“Hiếm khi có cơ hội làm thám tử, em đang giúp anh theo dõi chị dâu”.
Thẩm Quân Tắc dõi theo ánh mắt của anh ta, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Tinh. Sắp bước sang mùa đông nhưng cô vẫn mặc rất phong phanh, không khoác áo khoác, chỉ mặc chiếc áo len màu cà phê, tóc vấn lên, kẹp một chiếc kẹp nhỏ trên đỉnh đầu, trông rất giống búp bê trong siêu thị. Cô đang ngồi trên chiếc ghế đá cạnh bãi cỏ, say sưa vẽ tranh. Trước mặt là giá vẽ, bên cạnh là hộp màu đủ loại màu sắc, trông rất chuyên nghiệp. Ánh chiều tà hắt nghiêng xuống, khuôn mặt của cô được bao phủ bởi một màu vàng dịu, dáng vẻ khi mỉm cười tươi tắn trông thật hoạt bát, đáng yêu. Đột nhiên Thẩm Quân Tắc phát hiện lúc nhìn nghiêng, trông cô rất xinh. Những đường nét trên khuôn mặt không quá tinh tế nhưng khi kết hợp lại với nhau thì rất đẹp. Đôi môi hồng nhạt khẽ mím lại cùng với cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, và cả đôi mắt to tròn đen nhánh, khiến người ta nhìn mà rung động trong lòng…“Này, anh, con ngươi của anh sắp rơi ra ngoài rồi!”.
Thẩm Quân Kiệt thấy anh nhìn Tiêu Tinh không chớp mắt, có ý tốt nhắc nhở anh. Bị em trai lật tẩy ngay trước mặt nhưng Thẩm Quân Tắc không nổi nóng, chỉ quay sang, lạnh lùng nói:
“Anh bảo chú chú ý động thái của cô ấy, không bảo chú theo dõi cô ấy”.
“Hả? Có gì khác biệt sao?”.
“Dĩ nhiên rồi. Chú nấp sau gốc cây nhìn trộm như thế này không thấy kỳ quặc lắm sao?”.
“Xin người, như thế mới nhìn rõ mà…”.
“Hai người đang cãi cọ gì thế?” Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của một cô gái khiến hai anh em chết đứng tại chỗ.
“Hi hi, không, không có gì”.
Thẩm Quân Kiệt ngoảnh đầu lại, mỉm cười ngượng ngùng.
“A Kiệt? Là cậu?”.
Tiêu Tinh trợn tròn mắt ngạc nhiên. Người đàn ông bên cạnh Tiêu Tinh rất bình tĩnh, mỉm cười dịu dàng với cô và nói:
“Đây chính là người mà mấy ngày gần đây luôn theo dõi chúng ta?”.
Tiêu Tinh nhíu mày gật đầu. Cô đã sớm phát hiện Thẩm Quân Tắc cũng có mặt ở đó, cũng biết rằng A Kiệt theo dõi cô là có liên quan đến anh trai cậu ta. Kẻ đầu sỏ chắc chắn là Thẩm Quân Tắc xấu xa. Nhưng không biết vì sao, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Quân Tắc, cô lại có chút sợ hãi, không dám nổi nóng với anh, chỉ có thể trút mọi tức giận vào em trai của anh, gườm gườm nhìn Thẩm Quân Kiệt. Thẩm Quân Kiệt nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn của chị dâu, vội vàng mỉm cười lấy lòng, “Hi hi, chị dâu, em không cố ý. Gần đây em đóng vai thám tử trong một bộ phim hài, em đi theo chị là để tìm kiếm cảm hứng đóng phim. Chị dâu, chị tha lỗi cho em nhé, em tạ tội với chị”.
Anh ta nói xong còn cúi người, vẻ mặt rất thành khẩn, “Chị dâu, em xin lỗi!”.
Ôn Bình quay sang nhìn Tiêu Tinh với ánh mắt nghi hoặc, “Cậu ta gọi em… chị dâu?”.
Tiêu Tinh bị một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu của Thẩm Quân Kiệt làm cho đỏ mặt, không biết nên giải thích thế nào. Cuối cùng Thẩm Quân Tắc đã lên tiếng. Anh bình tĩnh nói:
“Cậu ấy là em trai của tôi, gọi Tiêu Tinh là chị dâu cũng không sai. Tôi đã kết hôn với Tiêu Tinh”.<