
Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng
Tác giả: Diệp Chi Linh
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341697
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1697 lượt.
ươi tệ về nhà mặc thay đổi, lúc nhàm chán thì đi dạo quanh những khu phố giảm giá, thỉnh thoảng lại vào thế giới game online xông pha, vác đao làm nữ hiệp.Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Tinh mặc “trang phục leo núi” xuất hiện trước mắt mình, vẻ mặt của Nhạc Lăng đều rất kỳ dị. Trong ánh mắt kinh ngạc của những người bạn mang đậm vẻ nữ tính, Nhạc Lăng ngượng ngùng chỉ tay vào người Tiêu Tinh và nói:
“Đây… là… con gái… mình”.
Những người đứng cạnh thường cười và nói:
“Con gái cậu giống cậu thật đấy, da đẹp, dáng người cũng đẹp”.
Cuối cùng khéo léo nói thêm một câu, “Nếu biết trang điểm thì sẽ càng xinh hơn”.
Bố mẹ đều rất bận nên từ nhỏ Tiêu Tinh đã được đưa về quê cho ông nội nuôi. Vì thế mỗi lần mẹ phàn nàn cô không biết trang điểm, cô lại cười và nói:
“Phong cách quê mùa của con là do hồi nhỏ ở cùng ông nội quá lâu. Lúc ấy con mặc áo bông hình hoa, quần ngắn, ông nội khen con rất xinh”.
Nghe con gái nói như vậy, sắc mặt của Nhạc Lăng bỗng trở nên u ám, nói một câu “tùy con” rồi quay người bước ra ngoài.Tiêu Tinh nhìn cái cổ cứng đơ như cổ thiên nga của mẹ, trong lòng không khỏi cười thầm…Mấy hôm trước thiên kim nhà chú Trương lấy chồng, con gái bác Lưu cũng bị ép đi xem mặt, trong tiếng gào khóc kêu than của những nữ đồng bào vì không có bạn trai nên bị ép đi xem mặt, Tiêu Tinh đã vô cùng thông minh khi chọn đi học thạc sĩ ở nước ngoài.Cô cố tình trang điểm giống như một cô nữ sinh đơn thuần là vì muốn bố mẹ nghĩ rằng “con gái vẫn còn là học sinh, không cần phải vội”, xua tan ý nghĩ, “con gái lớn rồi, nên nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự”.
Nếu ngày nào cũng ăn mặc già dặn gợi cảm, bố mẹ sẽ tưởng cô là cô gái quá lứa lỡ thì đang cô đơn, nhanh chóng lên kế hoạch tìm chồng cho cô mất.Người ta nói hôn nhân là nấm mồ, Tiêu Tinh vẫn còn muốn sống tự do thêm vài năm nữa, ai muốn còn trẻ như vậy mà đã chui vào trong mồ.Kế hoạch của Tiêu Tinh nghe có vẻ rất hay nhưng không ngờ lần này đi New York lại có một nấm mồ đang chờ cô, hơn nữa lại còn là một nấm mồ cao cấp được đo theo đúng dáng người của cô.Tục ngữ nói rất hay, nếu bạn yêu cô ấy, hãy đưa cô ấy đến New York, bởi vì đó là thiên đường. Nếu bạn hận cô ấy, hãy đưa cô ấy đến New York, bởi vì đó là địa ngục. Rất lâu sau đó, cuối cùng Tiêu Tinh mới hiểu, tình cảm của mẹ đối với mình đúng là vừa yêu vừa hận.
“Nam Nam, tao sắp đi du học rồi, bây giờ đang ở sân bay”, sắp đến giờ qua hải quan, cuối cùng Tiêu Tinh không kìm nén được nữa, gọi điện thoại cho người chị em tốt Vệ Nam.Vệ Nam ở đầu dây bên kia rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, dường như vô cùng sững sờ, rất lâu sau đó mới nghẹn ngào nói được hai tiếng:
“Tiêu Tinh…”.
Tiêu Tinh thấy lòng chua xót, vờ như không có chuyện gì xảy ra, cười và nói:
“Mày và Tiểu Quyên đừng đến tiễn tao, sau khi đến đó tao sẽ liên lạc với bọn mày…”.
Sau khi tắt máy, Tiêu Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ máy bay cất cánh.Vệ Nam và Kỳ Quyên là chị em tốt nhất của cô, bắt đầu từ hồi học cấp hai đã dính với nhau như kẹo cao su, bây giờ một mình cô ra nước ngoài, hôm nay xa cách, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.Mỗi lần tốt nghiệp đều phải xa rất nhiều người bạn, lần này là hai người thân thiết nhất. Bề ngoài Tiêu Tinh giả bộ tươi cười, thực ra trong lòng rất buồn. Một mình ra nước ngoài, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cô đơn một mình, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất thảm thương. Có điều so với việc bị ép đi xem mặt, chút thảm thương này có là gì đâu…Tiêu Tinh nắm chặt tay, thầm khích lệ bản thân.Không ngờ Vệ Nam và Kỳ Quyên lại đến, thấy hai người thở hổn hển chạy về phía mình, Tiêu Tinh không giấu được niềm vui đứng bật dậy, nói đùa với họ:
“Chẳng phải đã nói là đừng đến tiễn rồi sao? Hai chúng mày thật là nghĩa khí”.
“Ở nước ngoài nhất định phải giữ gìn sức khỏe”, Vệ Nam nắm chặt tay Tiêu Tinh, vừa thở hổn hển vừa nói, “không quen thì quay về nhé, tao có một bát cơm sẽ quyết không để mày thiếu một bát cháo, tao có đập nồi bán sắt vụn cũng sẽ nuôi sống mày”.
Kỳ Quyên lườm Tiêu Tinh rồi nói:
“Sau khi ra nước ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt, nghe rõ chưa? Không được thiếu một sợi tóc nào”.
Tiêu Tinh xúc động ôm họ, khẽ vỗ vai hai người và nói:
“Chúng mày cũng thế nhé, chú ý giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì nhớ để lại lời nhắn cho tao, tuy thể xác của tao ở nước ngoài nhưng linh hồn thì mãi mãi ở cạnh chúng mày”.
Vệ Nam đấm một cái rất mạnh vào vai Tiêu Tinh rồi nói:
“Được thôi, dọn vệ sinh thì dọn vệ sinh, chắc chắn tao không phải là người đầu tiên”, nói rồi cô quay sang nhìn Tiêu Tinh.Tiêu Tinh vội gật đầu:
“Được, cứ quyết định như thế nhé!”.
Thấy sắp đến giờ máy bay cất cánh mà ba đứa con gái vẫn ôm nhau chí chóe không ngừng, Nhạc Lăng không kìm được thúc giục:
“Tiêu Tinh, phải đi rồi”.
Tiêu Tinh đành lưu luyến tạm biệt Vệ Nam và Kỳ Quyên, kéo hành lý đến trước mặt bố mẹ.Nhạc Lăng nhìn cô, lạnh lùng nói:
“Sau khi đến đó, chị họ của con sẽ ra đón con, tạm thời con sống ở nhà chị