XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chó Ngao Độ Hồn

Chó Ngao Độ Hồn

Tác giả: Thẩm Thạch Khê

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134252

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/252 lượt.

cường phòng vệ. Cả ngày nó đều chầu sẵn trong hang, trong lúc tôi ra ngoài săn mồi, nó không rời lũ sói con lấy một bước, nhất định chờ tôi về mới ra ngoài uống nước hoặc đi vệ sinh.
Mặc dù vậy, “bóng ma” đáng sợ kia vẫn cứ rình rập nhà sói. Đàn sói con lớn lên từng ngày, chúng đã cai sữa và chuyển sang ăn thịt do sói mẹ nhai mớm. Bọn trẻ đã biết đứng, biết đi, trong đó con sói khỏe nhất có bộ lông màu vàng thậm chí còn biết chập chững chạy nhảy. Bản tính của sói con vốn hiếu động và rất bướng bỉnh, chẳng chịu ru rú trong hang, chỉ cần chút sơ sảy, chúng sẽ bò ra khỏi hang ngay. Mỗi lúc như vậy, con sói mẹ lại gào lên “u… âu…” dữ tợn như thể gặp kẻ thù lớn, dùng đầu húc và lấy bốn chi gạt các con vào trong hang.
Vậy là cuộc sống đã thay đổi theo hướng xấu đi. Sói mẹ giờ đây lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng cao độ, ăn không ngon ngủ không yên, đôi mắt sưng húp, vầng trán nhăn nhúm, càng ngày nó càng gầy xọp đi. Nhiều lần nó đang ngủ say, nửa đêm đột nhiên nhảy dựng lên, ngó đầu về phía cây tuyết tùng tru một tiếng kinh hồn. Chắc chắn là nó vừa mơ gặp phải con linh miêu đến bắt đàn con nhỏ của nó. Tôi sợ rằng, cứ thế này, nó sẽ mắc bệnh tâm thần phân liệt, trở thành một con sói điên mất.
Buổi sáng hôm đó, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ. Thế giới bên ngoài lung linh tựa một cuốn phim, khiến lũ sói con như bị hút hồn. Bất chấp tất cả, chúng lăn mình qua lỗ cửa hang, rồi bò ra ngoài chơi đùa. Sói mẹ rảo quanh cây tuyết tùng tìm một hồi không thấy bóng dáng con linh miêu nên quyết định cho phép đàn sói con chơi ở ngoài hang một lúc.
Cho dù có nói thế nào, sói con cũng không phải là phạm nhân, chúng có quyền hưởng thụ ánh nắng mặt trời và bầu không khí trong lành chứ.
Đàn sói thỏa thích nô đùa trên thảm cỏ ngập tràn ánh nắng. Con sói nhỏ màu vàng chạy đến gần cây tuyết tùng đuổi bắt một chú chuồn chuồn ớt, còn hai chú sói đen thì quần nhau trước đám cây bụi. Đúng lúc đó, đột nhiên, bên dòng suối thổi tới một màu tanh tưởi, con đường rừng phản chiếu một ánh vàng kim, con linh miêu đáng ghét đó đang nhăm nhe xông tới đàn sói nhỏ không có khả năng tự vệ!
Bộ lông của con sói mẹ như dựng đứng lên, nó hú lên rồi vụt chạy đến trước mặt con linh miêu với ý định ngăn chặn nó. Nhìn thấy con sói mẹ chặn đứng mình, con linh miêu giảo hoạt vẫy cái đuôi dài gần bằng cơ thể với những đốm tròn lao thẳng tới chỗ hai con sói nhỏ trước bụi rậm. Sói mẹ vội vàng quay sang phải, phi tới bụi cây, che trọn hai con sói nhỏ dưới thân mình. Con linh miêu hóa ra chỉ làm trò “giương đông kích tây”, bây giờ nó lại xoay người trèo lên cây tuyết tùng, rồi leo qua chạc cây, loáng một cái, nó đã ở trên đầu con sói con màu vàng. Rõ ràng, nó muốn tấn công con sói nhỏ từ phía trên.
Sói mẹ lúc này vẫn ở chỗ bụi cây, cách cây tuyết tùng khoảng hơn 30 mét. Nước xa không dập được lửa gần, hơn nữa, sói mẹ sợ linh miêu sẽ quay lại tấn công nên cũng không dám rời xa hai chú sói con để đi cứu con sói vàng. Nó hú lên một tiếng cầu tôi cứu giúp.
Lúc đó tôi đang sưởi nắng trên một tảng đá, khá gần với cây tuyết tùng. Về lý mà nói, tôi là một quan sát viên trung lập, không nên can thiệp vào nhịp sống bình thường trong tự nhiên. Nhưng tôi bây giờ lại đang mang thân phận sói đực, sói bố, sói chồng, nếu tôi cứ giương mắt nhìn sói con bị linh miêu bắt đi mà không ra tay, chẳng hóa ra là vô trách nhiệm.
Tôi vừa leo xuống tảng đá và đi về phía cây tuyết tùng, vừa đi vừa vận khí hù dọa con linh miêu, hy vọng có thể đuổi nó đi. Nhưng hình như nó cảm thấy tôi hành động chậm rãi, cho rằng có thể tranh thủ trước lúc tôi đi tới cây tuyết tùng để tóm gọn và bắt sói con đi, liền phớt lờ tiếng hú của tôi. Từ trên chạc cây, nó cong đuôi, rướn người về phía chú sói con màu vàng dưới gốc cây, như thể sắp chộp lấy con mồi. Nhìn thấy nó lao xuống, thậm chí có thể đè chết chú sói con, tôi không còn kịp nghĩ được gì, lôi khẩu súng giắt bên trái ra và nhắm về phía cái cây bắn một phát.
“Pằng!” Tiếng súng rền vang vọng lại từ thung lũng, bầu không khí nồng nặc một mùi khó chịu. Viên đạn bay trúng vào cái đuôi tuyệt đẹp của con linh miêu, một nửa chiếc đuôi và vài lá cây cùng rơi xuống.
Con linh miêu bị thương kêu lên đau đớn, quay đầu rúc vào tán cây rồi nhảy lên vách núi, nhanh chóng biến mất. Bây giờ có cho tiền, nó cũng không dám quay lại.
Mặc dù trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi đã cứu được sói con, nhưng tôi vẫn cảm thấy hối hận vì không nên tùy tiện bắn súng. Ngoài truyện cổ tích, trên thế giới không thể nào lại có một con sói biết bắn súng cả. Mặc dù tôi kịp thời thu khẩu súng vào thắt lưng, nhưng tiếng súng nổ và mùi thuốc súng thì không thể giấu được. Nếu như vì chuyện này mà dẫn tới sự nghi ngờ của con sói mẹ, khiến nó phát hiện ra thân phận thực sự của tôi, có khác nào kiếm củi ba năm đốt một giờ, mọi công sức đều đổ xuống sông xuống bể.
Con sói mẹ cắp hai đứa con đi về phía tôi. Tôi nhìn nó mà lòng lo lắng bất an. Nó đang đắm chìm trong niềm vui to lớn vì mối đe dọa đã được loại trừ hoàn toàn, nên hầu như không còn để ý tới ti