
Tác giả: Liễu Liễu Là Ta
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1342507
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2507 lượt.
ng choang, một nhóm người hùng hùng hổ hổ nhìn về phía cửa phòng, khi nhìn thấy Khương Sâm ngay lập tức không ai dám lên tiếng. Một là dáng dấp Khương Sâm quá anh tuấn, xem ra có chút không giống người thường, hơn nữa những người tới nơi này ăn chơi đều nghe nói đến ông chủ của quán bar này là một người đẹp trai không ai sánh nổi, còn nghe nói khi nhìn thấy được anh ta, tuyệt đối không được càn rỡ, nếu không coi như vận may của người đó đã chấm dứt.
“Ra ngoài. . . . . .” Khương Sâm chỉ hô lên hai tiếng đơn giản, nhưng trong nháy mắt trong phòng liền chỉ còn lại anh và Doãn Triệt.
“Lần trước gặp con đến nơi này uống rượu giải sầu, hôm nay lại chạy đến đây mở party, con có gì không được bình thường sao?” Khương Sâm đi tới cạnh Doãn Triệt, ghét bỏ rút hai tờ khăn giấy ra lau chỗ ghế salon bên cạnh.
“Có gì mà kỳ quái, con chỉ đến đây ăn mừng mình khôi phục độc thân thôi.” Doãn Triệt đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sau.
“Con đã quyết định?” Khương Sâm nhìn về phía Doãn Triệt.
“Phải nói là cô ấy quyết định.” Doãn Triệt đưa mắt nhìn Khương Sâm một cái, sau đó khóe miệng cong lên, tự giễu cười cười.”Con vẫn luôn muốn ly hôn, bởi vì kết hôn không phải là mong muốn của con, hiện tại lại phát hiện ly hôn càng không phải là điều con muốn. Có khi cậu lại nói đúng, cô ấy thật sự là có hai nhân cách, bây giờ đã trở thành một người khác mất rồi.”
Khương Sâm đưa tay vỗ vỗ bả vai Doãn Triệt, rót hai ly rượu, đưa cho Doãn Triệt một ly, cầm ly còn lại lên uống một hớp. “Con cảm thấy cô ấy còn là Trần Hi sao?”
“Làm sao có thể không phải, chuyện giữa chúng con cô ấy đều có thể nói một cách rõ ràng. Khẳng định không phải là mượn xác hoàn hồn, trừ khi linh hồn đó biết tất cả những chuyện đã xảy ra giữa con và Trần Hi.” Doãn Triệt khẻ mỉm cười, cầm ly rượu lên uống một hớp, sau đó lại tự rót thêm cho mình một ly. “Tối này con ở lại đây, muốn một mình yên tĩnh một chút.”
Khương Sâm chờ Doãn Triệt nói xong, đứng lên đi ra khỏi phòng bao.
Sau khi đi ra khỏi cửa, điện thoại anh báo có tin nhắn mới.【DNA trùng khớp. 】
Khương Sâm nhìn chằm chằm tin nhắn nhìn một hồi, đưa tay sờ sờ cằm, chuyện thật đúng là càng ngày càng thú vị.
@@@@
Rốt cuộc cũng có thể xuất viện, Trần Hi dọn dẹp vật phẩm tùy thân của mình, đem những thứ không cần dùng đến cho cô hộ lý. Mặc kệ ai nói cô phung phí, dù sao những thứ đồ này, cô không có ý định dùng lại nữa.
Trần Hi có chút nhức đầu, mấy ngày trước mẹ Doãn có đến thăm cô, nói bóng gió Doãn Triệt thật sự hối lỗi …. Nghe qua cô cũng hiểu được ý của bà không hy vọng Trần Hi và Doãn Triệt ly hôn.
Hiện tại vấn đề lớn nhất của Trần Hi chính là sau khi xuất viện cô
sẽ ở đâu, Doãn gia thì cô không còn muốn trở về, khách sạn thì cô càng không muốn ở, thật đúng là phiền toái.
“Mẹ, con và ba đến đón mẹ xuất viện.” Giọng nói Niếp Niếp vang lên, Trần Hi vừa nhìn thấy Niếp Niếp, tất cả buồn bực đều tan thành mây khói.
“Có thể đi được chưa?” Doãn Triệt nhìn Trần Hi dọn dẹp đâu ra đó, chủ động phụ cô mang hành lý lên.
“Đi được rồi.” Trần Hi gật đầu một cái, bế Niếp Niếp lên.
“Mẹ thả con xuống đi, ba nói cơ thể mẹ vẫn chưa khỏe, con muốn chăm sóc mẹ, không nên để mẹ mệt mỏi.”
Trần Hi nhìn về phía Doãn Triệt, sắc mặt anh không thay đổi nhìn về phía cửa chính.
“Vậy mẹ dẫn Niếp Niếp đi có được hay không?” Trần Hi lại thả Niếp Niếp xuống đất, đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con bé.
Doăn Triệt thấy thế cũng không nói nhiều, mang hành lý của Trần Hi đi lên phía trước.
Sau khi lên xe, Trần Hi cùng Niếp Niếp ngồi ở phía sau, ghế trên chỉ có mỗi Doãn Triệt đang lái xe.
Bên trong xe rất yên tĩnh, không khí giữa ba và mẹ rất kỳ lạ làm Niếp Niếp cũng không dám nói năng lung tung.
“Anh mua cho em một căn hộ, ở phía trước không xa, rất gần nhà trẻ của Niếp Niếp, em đi đến bệnh viện kiểm tra định kỳ cũng tiện hơn.” Doãn Triệt chủ động phá vỡ không khí yên lặng. “Chiếc xe này anh cũng đã sang tên cho em, lúc rãnh rỗi nên đi học lái xe, thi lấy bằng lái, về sau khi cần thì có thể tự mình lái xe đi,”
“Cám ơn, thật ra thì anh không cần phải làm những chuyện này…………” Trần Hi không tìm được từ thích hợp để tiếp tục.
“Anh làm những việc này cũng là vì Niếp Niếp, em đã không đồng ý ở nhà, anh cũng không có lý do gì đuổi Trương Nghiên đi, có chút việc anh vẫn cần đến cô ta.”
“Anh không cần phải giải thích, em cũng không muốn biết chuyện giữa anh và Trương Nghiên.” Lời Trần Hi vừa nói xong, không khí trong xe lại rơi vào yên lặng.
Ước chừng qua hơn mười phút sau, Doãn Triệt lái xe vào bãi đậu xe của một khu chung cư. Sau khi nhìn kỹ, Trần Hi không khỏi cảm khái, có một số việc thật sự là rất trùng hợp.
Căn hộ Doãn Triệt mua lại chính là căn hộ của Doãn Triệt ở kiếp sống kia, ngoại trừ có thêm một căn phòng cho trẻ con, những thứ nội thất còn lại đều rất giống với căn phòng đó.
“Thế nào, có thích không?” Doãn Triệt phát hiện biểu hiện của Trần Hi có chút khác thường.
“Rất tốt, cảm ơn anh.” Trần Hi nhìn Doãn Triệt cười cười, những ký ức của cô đối vớ