
Tác giả: Liễu Liễu Là Ta
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1342451
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2451 lượt.
này tới lần khác nói rõ ràng đầy đủ tên, địa chỉ của khách sạn này.
Suy nghĩ lại lúc đó thanh toán hết tiền phòng thì một tháng của cô coi như phải ăn mì gói rồi. “Chỉ cần thanh toán tiền phòng là được sao?” Doãn Triệt cố gắng kiềm nén lửa giận xuống. “Ừ.” Trần Hi cắn răng, thật ra thì cô càng muốn nói hắn tốt nhất thanh toán luôn tiền ra giường, nhưng bây giờ sau năm năm, câu này cô cũng không nói.
“Không cần tôi thanh toán luôn cả tiền ra giường chứ?” Doãn Triệt vừa nói, trong lòng Trần Hi cảm khái, cô gật đầu liên tục. Trong lòng không khỏi suy nghĩ, tên đàn ông này không biết đã trải qua chuyện này bao nhiêu lần rồi?
“Như vậy tốt nhất….”
“Tốt nhất là sao?” Doãn Triệt hé mắt, trong mắt hắn lộ ra tia nguy hiểm.”Nếu ra giường cũng thanh toán, vậy chúng ta đừng lãng phí, phát huy hết tác dụng của nó đi”.
Trần Hi không hiểu rõ ý của Doãn Triệt, nhưng chưa đến một phút cô đã phát hiện tên đàn ông này bắt đầu phát huy hết giá trị của mình bỏ ra thế nào.
Còn chưa kịp phản ứng, cô cảm giác thân thể bị một bàn tay kéo lại. Trần Hi trừng mắt, cô không nhớ hai người lúc ấy có trải qua tư thế này.
Trăm ngàn câu nói trong đầu còn chưa nói ra, Trần Hi không còn mở miệng được.
“Gọi tên của tôi”
Doãn Triệt bóp chặt thắt hông của cô, để cô trên người hắn ra vào, mỗi lần đều dùng hết sức lực không buông tha cô. Trong lúc vô tình nhìn lọ thuốc mỡ bị hắn thuận tay ném vào tủ trên giường, lại hiện lên trong đầu hắn cảnh xuân vừa rồi, càng làm hắn hưng phấn dùng sức.
“Doãn Triệt. . . . . . Doãn Triệt. . . . . .” Thật ra thì Trần Hi kêu là để cho hắn dừng lại, nhưng mỗi khi cô kêu tên của hắn, vừa định nói cấu kế tiếp lại bị hắn đâm vào, làm cô chỉ có thể không tự chủ thốt lên được tên của hắn.
“Ngoan. . . . . . tiếp tục. . . . . .” tay Doãn Triệt càng ra sức, Trần Hi muốn thoát đi nhưng không cách nào thành công, cô mở to miệng hít lấy không khí, không tránh khỏi khoái cảm kịch liệt mà hôn mê.
“Yên tâm, ra giường cùng tiền phòng sáng mai tôi sẽ thanh toán.” Một giây trước lúc hôn mê dường như cô nghe thấy hắn nói câu này.
Lúc Trần Hi tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện mình mệt mỏi đến mức cả ngón tay tựa hồ không cách nào nhúc nhích được. Cô không biết hình dạng mình bây giờ thành ra cái gì nữa, chỉ cảm thấy phía dưới không thoải mái chút nào. Hoảng hốt nhớ lại, ấn tượng cuối cùng lúc đó là hắn làm cho cô ngất đi.
Cô trợn to hai mắt nhìn về phía trần nhà , chung quanh yên tĩnh, lần này cô dám cam đoan, trong gian phòng này trừ mình ra tuyệt đối không còn ai khác.
Dường như đây là lúc trước khi cô trọng sinh, cùng với Doãn Triệt sau lần đầu tiên? Bên trong khách sạn Lãnh Băng Băng, trống rỗng, cô thừa nhận mình đã mất đi sự sợ hãi của một cô gái ngây thơ, cùng với sự vui sướng khi được lên giường với người mình ái mộ.
Thử ngồi dậy, cô cảm thấy có một dòng chất lỏng từ trong thân thể chảy ra, tình huống như thế đối với cảnh vợ chồng sinh hoạt sau năm năm cưới nhau cô không còn thấy xa lạ gì nữa.
Trần Hi trở mình một cái, thân thể đau nhức làm cô không nhịn được mở miệng hít thở lấy không khí. Cô run rẩy bước xuống giường, chân bủn rủn không chống đỡ nổi cơ thể làm cô ngã xuống dất.
Doãn triệt bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, cánh tay mở rộng gác lên thành ghế, khóe miệng nhếch lên, trông có vẽ bất cần.
Trần Tuyết Lệ khóe miệng tươi cười, cô ta nhìn chung quanh căn phòng một chút, trước mặt Doãn Triệt cởi từng cút áo ra. Phải nói là cô ta vô cùng sành sõi. Cho dù đã tốt nghiệp, lại còn mặc một bộ váy đồng phục, nếu như Doãn Triệt không biết rõ cô là thuộc kiểu người gì, không chừng sẽ rất thích dáng vẽ thục nữ của cô.
Đợi đến cút áo thứ tư được cởi ra, đã loáng thoáng nhìn thấy nội y của cô ta cùng cặp núi đôi trắng tuyết cao vút.
“Xem ra cô cũng không nhàn rỗi, càng ngày càng lớn nhỉ.” Doãn Triệt trong lời nói mang theo ý châm chọc.
“Nhưng không có ai được cái đó lớn như anh” Trần Tuyết Lệ trêu đùa liếm môi một cái, cô cố ý khom người để Doãn Triệt nhìn thấy cơ thể như ẩn hiện của mình.
“Reng. . . . . .” Giật mình nghe tiếng điện thoại, Doãn Triệt lấy tay ra hiệu cho cô ta tạm ngưng.
“Chuyện gì?” Doãn Triệt không e dè nhận điện thoại.
“Anh ở đâu?” Là Trương Nghiên gọi tới, thanh âm của cô nghe có chút buồn bã.
Trần Tuyết Lệ tựa hồ nghe được trong điện thoại là tiếng phụ nữ, cô ta sải bước về phía trước ngồi lên đùi Doãn Triệt.
Doãn Triệt nhíu mày, cũng không quản cử chỉ mờ ám của cô ta, tiếp tục nói điện thoại “Ở nhà.” Hắn cố gắng để giọng điệu của mình nghe dịu dàng một chút.
“Hai ngay không gặp nên em nhớ anh, khi nào thì anh mới trở về? lời nói Trương Nghiên khiến Doãn Triệt nhíu nhíu mày, nếu là bình thường có lẽ hắn còn dỗ dành cô, nhưng bây giờ hắn một chút ý tưởng đối đáp với cô cũng không có.
“Trương Nghiên, chú ý thân phận một chút, cô cũng không phải là vợ tôi.” Nói xong câu đó, Doãn Triệt liền qua loa cúp điện thoại.
Trần Tuyết Lệ thấy hắn vừa cúp điện thoại liền tuột