
Tác giả: Liễu Liễu Là Ta
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1342462
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2462 lượt.
o lâu, một đêm mấy lần?”
Trần Hi loáng thoáng trong đầu hình ảnh hôm qua, một đêm mấy lần? Cô mơ hồ nhớ không rõ, chỉ nhớ mình bị hắn lăn qua lộn lại, rồi hôn mê bất tỉnh.
Hắn rốt cuộc là làm mấy lần, thời gian bao lâu? Trần Hi thực sự bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề này, hình như sau khi hai người kết hôn, cô cũng không nhớ rõ chuyện này lắm, chỉ nhớ là hắn đủ lâu và mạnh mẽ mà thỏa mãn mình.
“Phải dùng tới thời gian dài như vậy để nghĩ sao? Có phải là quá nhỏ hay không, thất vọng thật.” Hà Kỳ tinh quái đuổi sát không buông.
Trần Hi kịp phản ứng lại, vừa rồi sao mình lại còn suy nghĩ đến những thứ bậy bạ đó.
“Không có, căn bản là ta không nhìn thấy cái đó của hắn.” Trần Hi tự an ủi mình, dù sao đây cũng là lời nói dối có ý tốt.
“Vậy cái dấu hôn trên cổ mi là sao.” Hà Kỳ rõ ràng không tin.
“Ta chỉ nói cho mi nghe, mi đừng nói cho người khác biết nha.” Trần Hi ra sức làm ra vẽ mặt thần bí.
“Mi nói đi, ta không nói cho ai biết đâu.” Hà Kỳ quả thật cũng rất nhiều chuyện.
“Mi có biết câu “gối thêu hoa” không, cái đó trông thì khá mà không dùng được , trừ bề ngoài đẹp mắt một chút, căn bản là. . . . . .” (ám chỉ người có hình dáng mà không có năng lực).
“Ngươi nói hắn không được?” Hà Kỳ trợn to hai mắt.
Trần Hi đột nhiên cảm thấy mình có chút nham hiểm, với cái miệng của Hà Kỳ này làm sao có thể giữ bí mật, trừ phi là cô ấy chết đi.
“Cũng không hẳn là như vậy, chỉ là hôm qua lúc hắn uống rượu, hình như là uống say rồi về sau lại không làm được gì, còn lúc bình thường thì ta không biết.” Trần Hi nghĩ có lẽ như vậy còn có thể cứu vãn một chút mặt mũi cho Doãn Triệt, dù sao cũng bao nhiêu năm đã làm vợ chồng, dù hắn có đối xử chút bạo lực, nhưng cũng không bạc đãi cô thiếu ăn thiếu mặc.
“Ta nghe nói, rượu có thể giúp người ta hưng phấn, thế nhưng mà hắn lại vẫn không được chính là không được rồi, mi đừng vì thần tượng của mình mà giúp hắn che giấu.” Hà Kỳ làm như phát hiện ra chân tướng, mặt vô cùng hưng phấn, giống như cô ta ước gì toàn thế giới cũng biết điều bí mật này với mình.
“Ta nghe nói, có đàn ông ngay cả chỗ đó cũng không dậy được có phải thật hay không?” Hà Kỳ cáng nói âm thanh càng phấn khởi phát ra to hơn.
“Ha ha.” Cô thật không biết trả lời như thế nào, nếu như gật đầu nói phải, như vậy nhất định có nghĩa là Doãn Triệt không được rồi, còn nếu như nói không phải, đây chẳng phài hàm ý hai người đã làm chuyện đó rồi sao.
“Mi cười như vậy là đúng rồi phải không!” Hà Kỳ càng hét lớn hơn “Vậy chẳng phải hắn chính là giống như nấm kim châm sao?”
“Nấm kim châm?” Trần Hi thấy kỳ quái, đây là ví dụ kiểu gì vậy, cuộc sống trước đây cô dường như không quan tâm lắm, đối với những chuyện mới mẻ này đúng là theo không kịp.
“À, chính là câu chuyện của nấm kim châm cùng với hắc mộc nhĩ, mi cứ lên Baidu mà tìm sẽ thấy ngay, dù sao ta cũng không rãnh mà kể.”
Trần Hi buồn bực suy nghĩ về câu nói của Hà Kỳ.
“Bốp bốp. . . . . . . . .” Tiếng vỗ tay vang lên.
Trần Hi nghe tiếng động liền quay lại nhìn, cô chỉ ước giờ này đang được vùi mình trốn trong chăn.
Doãn Triệt vừa cười vừa vỗ tay đi vào, trên mặt hắn cười rất tươi nhưng ánh mắt lại hiện ra tia sắc bén khiến người khác rùng mình.
“Cô đi ra ngoài.” Doãn Triệt liếc mắt qua Hà Kỳ, chỉ cần một cái nhìn của hắn, Hà Kỳ liền ngoan ngoãn đi ra cửa, cô còn trưng ra cho Trần Hi vẽ mặt nhiệt tình chúc phúc.
“Em đoán xem sau này Hà Kỳ đi ra ngoài sẽ nói thế nào?” Doãn Triệt híp mắt, trên mặt mang nụ cười nhìn nhìn Trần Hi.
Trần Hi cảm thấy như mắt của hắn giống như dao găm đang nhìn chằm chằm vào cô suy nghĩ xem sẽ bắt đầu đâm cô từ chổ nào.
“Ánh mắt của em có ý gì , tôi sẽ không giết em đâu, có cần tôi kể câu chuyện hắc mộc nhĩ cho em nghe không?” Doãn Triệt giống như nhìn thấu tâm tư cô , đem suy nghĩ trong lòng của Trần Hi nói toạc ra . Hắn kéo cái ghế bên bàn học ra, hớn hở ngồi xuống, dang rộng tay chân giống như con báo vừa nguy hiểm lại lười biếng, tựa hồ đang liếm móng vuốt chuẩn bị săn mồi.
“Ha ha.” Trần Hi cười khan hai tiếng, ánh mắt cô dõi theo ngón tay thon dài của hắn. Trái tim nhỏ bé của cô nhảy loạn xạ, cảm giác bị sự cường đại của hắn áp bức làm cô thấy không khí trong phòng ngủ mong manh không cách nào hô hấp được.
Nói tới chỗ này, Doãn Triệt ngừng một chút, Trần Hi cảm thấy mặt của hắn trở nên vô cùng bỉ ổi.
“Còn nấm kim châm cũng rất dễ tưởng tượng nha, em thử suy nghĩ một chút cũng biết nó là có ý gì, về phần tôi là cái gì, chắc hẳn em cũng rất rõ ràng, chỉ là tôi cực kỳ tò mò em bây giờ là cái gì? Chúng ta cùng thảo luận một chút đi, hôm qua tôi đã thấy qua phấn mộc nhĩ của em, em nói xem hôm nay là màu gì đây? Là như cũ sưng đỏ hay là đã trở nên mềm mại ướt át?”
“Anh nếu như còn như vậy, tôi liền đi nói với Trương Nghiên.”
Trần Hi biết mặt mình đang phát sốt, tên đàn ông này không đi tìm công chúa của hắn, ban ngày chạy đến phòng ngủ của cô phát tiết cái gì chứ. Phòng ngủ của nữ sinh gần sát như vậy, hắn