Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chồng Khờ Không Nghe Dạy

Chồng Khờ Không Nghe Dạy

Tác giả: ady

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134569

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/569 lượt.

lòng người.)
Diệp Tỉnh An suy nghĩ một chút, nắm chặt tay nói: “Được, cứ làm như vậy đi.”
Cơ thể của Điền Bảo Bối đang căng thẳng cuối cùng cũng lặng lẽ buông lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm, hy vọng quyết định của mình là đúng.






Kế hoạch mang thai đã được quyết định, Điền Bảo Bối liền thúc giục Diệp Tỉnh An tìm một bác sĩ hỏi về vấn đề chu kỳ của mình.
Diệp Tỉnh An cảm thấy kỳ lạ, cho tới giờ đều là anh nói muốn ly hôn với cô, hiện tại sao anh cứ có cảm giác Điền Bảo Bối còn muốn ly hôn hơn cả anh? Không lẽ ly hôn đối với cô có lợi ích gì sao?
Nhưng mà anh cũng không muốn quan tâm nhiều như vậy, dù sao hai người bọn họ bát tự không hợp, tốt nhất là phải mau chóng ly hôn, chỉ là. . .đi gặp bác sĩ, một mình anh đi thì làm sao được, thế là anh liền kéo Điền Bảo Bối đi cùng.
Bọn họ chia nhau ra tìm hai bác sĩ rồi tự mình nói chuyện, sau đó bốn người cùng nhau định ra một bảng chu kỳ dựa trên thời gian rụng trứng tuần hoàn của Điền Bảo Bối, chỉ là thảo luận về vấn đề này trước mặt Diệp Tỉnh An làm cô cảm thấy thật sự xấu hổ nha.
Sau khi về nhà, Điền Bảo Bối còn đặc biệt đem bảng chu kỳ treo lên, móc ở ngay giữa ranh giới trên lầu ba của ngôi nhà thủy tinh, hai người lại một lần nữa đứng ở hai bên ranh giới của mình, vẫn như cũ, một người bưng một ly Wishky, một người bưng ly trà sữa, sắc mặt nặng nề nhìn về phía bảng chu kỳ đáng thương, một nửa thì được kẻ khung đơn giản, một nửa thì viền hoa sặc sỡ.
Mười tiếng sau, Điền Bảo Bối thõa mãn ngâm mình trong bồn tắm, để lộ ra hai cánh tay trắng nõn dính đầy bọt sữa tắm, một tay cầm một cái gương nhỏ, một tay cầm bút kẻ lông mi.
Sau khi tắm xong, cô lấy khăn tắm bao xung quanh người rồi bước ra khỏi bồn tắm, đi đến bàn trang điểm, cầm chai nước hoa xịt lên người, cuối cùng lại tháo chiếc khăn lông đang quấn ở trên đầu, cầm lấy máy sấy chuẩn bị tạo dáng.
Chuẩn bị xong đâu vào đấy, cô choàng khăn tắm trở về phòng ngủ, đi vào phòng thay đồ. Phòng thay đồ có khoảng ba mươi bộ, tất cả đều là quần áo và giày dép của Điền Bảo Bối.
Điền Bảo Bối dừng lại nhìn một bộ đồ ngủ, trong lòng nghĩ đây cũng coi như là mình đang chuẩn bị đúng không? Cái này gọi là lễ phép cơ bản, hơn nữa, ăn mặc xinh đẹp thì tâm tình mới vui vẻ được, tâm tình tốt thì chuyện đó mới được suôn sẻ, chuyện đó suôn sẻ thì có thể sinh được em bé, cô kiên định gật đầu một cái, sau đó chọn một bộ đồ ngủ liền thân in hình con thỏ nhỏ đáng yêu.
Sau khi cảm thấy mình trông đã ổn, cô đi đến phòng ngủ hai người đã chọn.
Bởi vì không ai muốn đến phòng của đối phương, cho nên sau khi nhìn bảng chu kỳ suy nghĩ một hồi, Diệp Tỉnh An liền cho người dọn dẹp một căn phòng bên ngoài, thay đổi để phù hợp cho việc sinh em bé, trong phòng được trang trí đơn giản nhưng nhìn cũng thật đáng yêu, khiến cho Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối rất hài lòng.
Mười một giờ tối, Diệp Tỉnh An về nhà, trên người anh đầy mùi rượu, anh trực tiếp trở về phòng của chính mình, nhưng nằm trên giường được một giây, anh chợt nhớ ra là tối nay còn có một việc quan trọng, thế là anh lại đứng lên một cách bất đắc dĩ.
Diệp Tỉnh An đi đến căn phòng được chuẩn bị để sinh em bé, lúc anh mở cửa lại trông thấy một con thỏ đang nằm ngủ ở trên giường.
Thỏ? Diệp Tỉnh An mở to mắt, đi vào, lại dụi dụi mắt nhìn kỹ một lần nữa, một con thỏ màu hồng nhạt đang nằm úp sấp ở trên giường, hai cái tai dài đặt lên trên gối.
Anh bước đến cạnh giường, lại thấy cái đuôi tròn tròn động đậy, sau đó con thỏ nhỏ lật người, Diệp Tỉnh An liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, Điền Bảo Bối rất thơm, khóe môi còn chảy một chút nước miếng, lúc ngủ mơ, miệng của cô khép khép mở mở, anh đưa tay túm lấy hai cái tai thỏ, kéo ra nhẹ nhàng.
Diệp Tỉnh An không biết nói gì, cô ăn mặc như vậy không phải là định quyến rũ mình đấy chứ?
Anh gõ gõ đầu giường vài cái: “Này, tỉnh dậy đi, Điền tiểu thư.”
Điền Bảo Bối bị anh đánh thức, mơ mơ màng màng ưm vài tiếng, uể oải mở mắt, giọng nói trầm trầm: “Anh đã về.”
Diệp Tỉnh An không kiên nhẫn nói: “Cô ăn mặc như vậy là sao? Không muốn làm chuyện đó à?”
Điền Bảo Bối không hiểu ý anh, gãi gãi cái ót, sau đó lắc lắc đầu, ngồi xuống, hai cái tai thỏ dài dài cũng lắc tới lắc lui theo động tác của cô.
Cơn buồn ngủ mãnh liệt làm cho đầu óc cô có chút mơ màng, bắt đầu trái phải lệch lạc nói: “Tôi ăn mặc như thế nào? Mặc như vậy mới đáng yêu nha.” Nói xong còn ngây ngốc nhéo nhéo lên hai cái tai thỏ, lắc qua lắc lại cái đầu: “Nhìn có ngây thơ không? Đáng yêu không?”
Diệp Tỉnh An nhếch môi: “Ngây thơ? Ý cô là ngu ngốc sao?”
Điền Bảo Bối còn chưa tỉnh ngủ, dụi dụi đôi mắt: “Anh không cần quan tâm tôi mặc cái gì, chúng ta bắt đầu đi.”
Mệt mỏi làm cô quên cả sự ngại ngùng, bật dậy, quỳ gối ở trên giường, sau đó ngước cái đầu nhỏ nhìn Diệp Tỉnh An, cái miệng nhỏ cong lên, lẩm bẩm: “Anh đứng đó ngẩn ngơ cái gì? Tôi buồn ngủ quá, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh.”
Diệp Tỉnh An thật sự muốn cười, anh có thể đánh nhanh thắng nhanh hay s


XtGem Forum catalog