XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chồng Khờ

Chồng Khờ

Tác giả: Lâu Vũ Tình

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134589

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/589 lượt.

y giờ, vẫn là đại thẩm ở trước sân chưa đi xa nghe được tiếng kêu to của hắn, quay trở lại, mắng hắn vài câu: “Ngốc ra đó làm cái gì? Còn không mau đỡ thê tử ngươi dậy, chạy nhanh đi tìm đại phu.”
Đúng, đúng, sinh bệnh phải tìm đại phu.
Hắn bị câu rống này, ba hồn bảy vía bị dọa thế này mới quay trở về vị trí cũ, ba chân bốn cẵng ôm nàng, lao ra khỏi cửa tìm đại phu.
Hơn nửa canh giờ qua đi, Tưởng Vân nằm trong nhà của đại phu duy nhất trong thôn, còn chưa tỉnh lại.
Hắn lo sợ bất an, mười ngón tay nắm lại, rất sợ nàng nếu không tỉnh lại thì hắn làm sao bây giờ? Một mình hắn làm sao đây? Buổi tối không có người ôm hắn ngủ, không có người nấu cơm cho hắn ăn, không có người bồi hắn, hắn chỉ còn lại một mình, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…..
Nhất định là do làm xiêm y mệt mỏi đến đổ bệnh, sớm biết như vậy, sớm biết như vậy hắn nên kiên trì không cho nàng làm mới đúng……..
Hắn còn đang trong vực sâu vạn phần tự trách, lão đại phu đã bắt mạch xong, quay đầu cười hơ hớ với hắn: “Yên tâm, là phúc không phải họa.”
Hắn thu hồi thần trí, dùng sức trừng lão đại phu.
Người này thật xấu! Tưởng Vân bị bệnh, ông còn cao hứng như vậy, nàng là có thù oán gì với ông a!
“Đương nhiên là phúc a, tiểu tử ngốc, ngươi sắp làm phụ thân.”
Hắn ngơ ngác, trừng mắt nhìn, nhất thời không thể lý giải câu nói ấy.
“Không hiểu sao? Tưởng Vân không bệnh, là có hỉ mạch, cơ thể hơi yếu một chút nên mới té xỉu, ta bốc mấy thang thuốc, ngươi đi mua con gà cùng táo tào bạch quả nấu, cho nàng tỉnh dưỡng thân thể sẽ không có việc gì.”
“Cho nên……cho nên……” Tưởng Vân không có việc gì, sẽ tỉnh lại, không giống như phụ mẫu, cứ nhắm mắt mãi không quan tâm đến hắn.
Lão đại phu nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của hắn, không nhịn được nhắc đi nhắc lại: “Ta nói ngươi nha, ngày thường đầu óc ngốc nghếch, trong lòng so với ai đều tặc, hiểu được tiên hạ thủ vi cường*, khó trách nam nhân trong thôn đều thua ngươi…..” Thành thân mới nửa tháng, mà thai này ít nhất cũng đã hai tháng, khó trách phải thành thân gấp như vậy, chậc!
[Binh pháp Tôn Tử có câu \'Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương\' có nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.'>
“Ta, ta mới không có….” Hắn mới không phải tặc! A nương nói không thể làm chuyện xấu, hắn không có.
“Gấp cái gì? Ta cũng sẽ không đi nói lung tung.” Chút y đức ấy ông có.
Hắn há miệng còn muốn giải thích, nghiêng đầu nhìn thấy thê tử nằm trên giường đã tỉnh dậy, vội vàng chạy qua, cúi người tựa vào bả vai nàng làm nũng.
“Nàng làm ta sợ muốn chết…...” Gò má cọ cọ, muốn nàng trấn ân tâm hồn bị trấn kinh, không quên thuận đường giáo huấn: “Lần sau không được như thế, có biết hay không?!”
Tưởng Vân không giống như dĩ vãng trước đây sờ sờ đầu hắn, an ủi hắn, làm cho hắn có chút nghi hoặc ngẫng đầu lên: “Tưởng Vân?”
Nàng làm sao vậy? Im lặng không nói chuyện, biểu tình kinh ngạc.
Trước kia đều là hắn ngớ ngẩn, bây giờ lại đổi thành nàng?
“A Phong, ta muốn về nhà…..”
Chúc Xuân Phong lúc này cũng không còn lo sợ, quay đầu nhìn lão đại phu, đợi đối phương gật đầu, mới dè dặt cẩn trọng, ôm thê tử vào lòng như một tuyệt thế trân bảo, rất sợ hấp tấp sẽ làm ngã nàng.
Lão đại phu ở phía sau lắc đầu cười cười.
Sau khi về nhà, Lục Tưởng Vân một câu cũng không nói.
Chúc Xuân Phong đương nhiên cũng không nói, nhìn sắc mặt không tốt của nàng, không dám làm phiền nàng, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, cẩn thận chiếu cố, không để nàng có chút tổn thương.
Lão đại phu nói, gà ở nhà Thổ bá là tốt nhất, cho nên ngày hôm sau hắn đến nhà Thổ bá mua một con gà sống trở về, chính mình giết lấy máu, cắt cổ gà, tay chân lại luống cuống.
Hắn chưa từng giết gà, a nương nói, chuyện bếp núc là của nữ nhn, không cho hắn đụng vào, nhưng Tưởng Vân hiện tại không thoải mái, không thể làm được.
Vừa mới ở trên đường gặp được a thẩm, a thẩm mắng hắn vài câu, nói Tưởng Vân đã gả cho hắn, hắn phải khôn khéo lên một chút. Trong nhà có hai phu thê bọn họ, nếu có xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể dựa vào hắn, đừng chỉ biết ngớ ngẩn, có ngày sẽ hại chết Tưởng Vân.
Hắn đều nghe được, lần đầu tiên có người mắng hắn, hắn không cảm thấy chán ghét, cũng không xoay người bỏ đi.
Thời điểm hắn trở về, không thấy thê tử hắn đâu, đoán rằng chắc nàng phải đi đưa xiêm y cho người ta, cũng không suy nghĩ thêm gì, chuyên chú ở trong phòng bếp bận rộn, chờ nàng trở lại sẽ có canh bổ để uống.
Lục Tưởng Vân vừa về tới, thì nghe thấy tiếng va chạm từ phòng bếp phát ra, theo tiếng vang mà đi vào, nhìn thấy trượng phu vừa nhóm lửa lại vừa cắt cổ gà, mặt mày dính đầy tro bụi.
“Chàng đang làm gì?”
Hắn quay đầu nhếch miệng cười: “Nấu canh bổ cho nàng. Nàng ngoan, mau đi nghỉ, lập tức sẽ tốt thôi.”
Nàng đi nghỉ còn hắn thì bận rộn?
Chỉ là nhóm lửa, mà hai tay đã có nhiều vết sẹo, lại còn cố gắng không ngừng mà hăng hái chiến đấu.
Nàng không nhịn được, tiến lên ngăn hắn lại, nâng tay áo giúp hắn lau mồ hôi, than bụi trên mặt, c