
Tác giả: Hạ Mạt Tang
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 134783
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/783 lượt.
Sở Dực Nghiêu đang nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy tiếng vang, anh có chút mệt mỏi, mở hai mắt ra nhàn nhạt nhìn cô, "Tắm xong rồi hả ?"
"Rất dễ nhận thấy anh nói đúng rồi." Cô nhìn chằm chằm bên giường lớn kia, hi vọng anh thông minh có thể đọc hiểu ý nghĩ trong mắt cô, tốt bụng đem một nửa bên giường kia tặng cho cô nghỉ ngơi.
Nhưng Sở Dực Nghiêu hiển nhiên không tiếng động bỏ qua ý nghĩ của cô, anh vẫn bá đạo, chiếm lĩnh cả cái giường lớn, không có chút ý muốn nhượng bộ.
"Hôm nay cả ngày đã mệt muốn chết rồi chứ?" Một lát sau, anh cuối cùng cũng nói một câu săn sóc, nhưng câu nói sau đó, lại làm cho cô tức giận không thôi, "Nếu mệt mỏi, vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nói xong, anh hất cái cằm xinh đẹp chỉ chỉ đáy giường, cô nhìn đến dưới giường mới thấy một bộ chăn gối bị ném xuống, dùng chân nghĩ cũng biết, đó là chuẩn bị cho nàng .
"Ừ! Ngươi đi nằm ngủ ở trên sàn nhà tốt lắm, yên tâm, thảm trong phòng tôi chính là loại thảm long, rất dày được nhập khẩu từ Australia, ngủ ở đó cũng sẽ không quá lạnh, côi không cần phải lo lắng sáng sớm ngày mai sẽ bị cảm lạnh."
"Cái gì? Anh muốn tối nay tôi ngủ trên sàn nhà?" Coi như thảm lông dày, nhưng mà anh lại có thể để cho tôi ngủ ở trên đất, chuyện này. . . . . . Việc này rõ ràng chính là một loại nhục nhã anh có biết hay không?
"Là từ nay về sau cô đều phải ngủ trên sàn nhà!" Anh ưu nhã cười một tiếng, sau đó tìm một tư thế thoải mái cho mình chuẩn bị ngủ.
"Này. . . . . ."
"Còn nữa, tôi không thích người khác buổi tối lúc ngủ còn nói mớ. . . . . ."
"Nhưng tại sao người phải ngủ trên sàn nhà lại là tôi?"
"Tôi cũng không thích người khác buổi tối lúc ngủ còn bị mộng du. . . . . ."
"Sở Dực Nghiêu, chẳng lẽ anh chưa bao giờ biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc sao?"
"Nếu như buổi tối muốn đi toilet không cho phép mở đèn, tôi không thích đang ngủ lại bị đánh thức!"
"Sở Dực Nghiêu. . . . . ." Cô không nhịn được chạy đến bên tai của anh hô to lên: "Tôi đang hỏi anh đó. . . . . ."
Anh nhìn cô quan sát, "Nói!"
Nhìn bộ dáng bất cần đời của anh, Hà Văn Tĩnh thật muốn hung ác đánh anh, hai tay chống nạnh, đôi mắt trợn tròn làm bộ dạng cáo trạng.
"Tại sao tôi phải ngủ trên sàn nhà mà không phải là anh? Ban đầu tôi đồng ý kết hôn với anh, cũng không đồng ý tôi phải ngủ trên sàn nhà, anh sao lại vũ nhụ nhân cách của tôi, anh xem lại giới tính của mình đi. . . . . ."
"Cho nên ?" Anh hé mở mí mắt trầm giọng hỏi ngược lại.
"Tôi cảm thấy anh cần phải phát huy phong độ đàn ông, cho nên từ nay về sau mỗi ngày người phải ngủ trên sàn nhà chính là anh!"
Anh khẽ mỉm cười, "Cô cảm thấy ông chủ cùng nhân viên nếu như cùng ở một gian phòng, người nào phải ngủ trên sàn nhà?"
"Đương nhiên là nhân viên!"
"Vậy liền OK rồi !" Anh dùng cằm chỉ chỉ chăn bông cùng gối đầu trên đất, "Cứ tùy tiện."
"Anh...anh nói là. . . . . ."
"Về một phương diện nào đó mà nói, hôn nhân giữa chúng ta chính là một giao dịch, mục đích của tôi là muốn cho ông nội tôi một câu trả lời thỏa đáng, mà mục đích của cô là năm trăm vạn thù lao. . . . . ."
"Nhưng. . . . . ."
"Tôi mệt rồi!" Anh đột nhiên trở tay tắt đèn trên đầu giường, " Nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Hà Văn Tĩnh vẫn còn muốn tiếp tục cãi nhau thấy anh bày ra dáng vẻ không muốn quấy rầy, không nhịn được hầm hừ mà đi về phía thảm lông, trên đời này tại sao có thể có người đàn ông đáng ghét thế này chứ? Lửa giận lên cao, cô nắm chặt sổ tiết kiệm vẫn cầm trong tay, nếu anh đáng ghét như thế này, khoản tiền này cô sẽ không trả.
Cô tức giận đem gối đầu đặt xuống xong, đem chăn đắp lên người, nhưng lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không ngủ được, cô nhìn chằm chằm Sở Dực Nghiêu nằm trên giường, quỷ kế muốn chỉnh người lần nữa dâng lên từ trong đáy lòng cô.
"Khụ khụ!" dùng sức ho khan hai tiếng, cố gắng đưa tới sự chú ý của đối phương, "Cái đó. . . . . . Này, anh đã ngủ chưa?"
"Nếu như cô không gọi tôi..., tôi rất nhanh sẽ ngủ!" Sau một hồi, trong bóng tối truyền đến một giọng nói trầm thấp đáp lại.
"Ha ha, chúng ta chơi một chút thay đổi không khí có được hay không?"
"Không có hứng thú!"
"Chơi nha, vấn đáp nhanh cũng được, anh biết không? Trước đây, bạn tôi hỏi tôi một câu hỏi rất thú vị, vấn đề là như thế này, có một người nhà rất nghèo, nhưng sắp bước sang năm mới rồi, mà lúc ấy gia đình anh ta chỉ còn lại một con heo và một con bò, anh đoán xem, người này ở lễ mừng năm mới sẽ giết heo trước hay là giết bò trước?"
Trong bóng tối đột nhiên trở nên im hơi lặng tiếng , Hà Văn Tĩnh dùng chân đá đá giường lớn, "Tôi đang chờ đáp án của anh đó."
" Cô trả lời như thế nào?" Qua hồi lâu, trong bóng tối truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc của Sở Dực Nghiêu .
"Tôi nói trước hết là giết bò a." Hà Văn Tĩnh dường như không cần nghĩ ngợi đáp.
"Tại sao?" Trong âm thanh ẩn giấu nụ cười nồng đậm.
"Bởi vì người ta cảm thấy thịt bò so với thịt heo ăn ngon hơn."
"Chúc mừng cô, heo cũng nghĩ như vậy." Nụ cười giống như càng thêm càn rỡ.
"Sở Dự