
Tác giả: Hạ Mạt Tang
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 134732
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/732 lượt.
ội cái nón cỏ hết sức khó coi, nhìn qua tổng thể, như người nhà quê mới từ nông thôn chạy tới .
"Này, các anh nhẹ một chút ..., nắm cánh tay của tôi thật là đau!" Bị trở thành tù phạm Hà Văn Tĩnh cố gắng giãy giụa, "Vị tiên sinh này, cho dù tôi mới vừa không cẩn thận dung vòi nước hắt lên người anh, nhưng người có mắt đều nhìn ra được tôi căn bản cũng không phải là cố ý,hành động bây giờ của anh gọi là gì ? Bắt cóc? Bắt chẹt ? Hay là muốn đánh tôi?" Hà Văn Tĩnh thật là sắp bị tức chết rồi, người này thật có bản lĩnh làm ra chuyện khiến người khác kinh ngạc.
Anh nên cảm ơn cô đã bỏ ác theo thiện, nếu đổi thành tính khí trước kia của cô, trên cằm của người đàn ông tuấn tú trước mắt này nhất định sẽ nhiều hơn hai vết thương.
Nhíu chân mày, Sở Dực Nghiêu lạnh lùng nhìn cô gái không ngừng giãy giụa kêu gào trước mắt, "Cô là nhân viên ở đây?" Giọng nói của anh có từ tính xuyên thấu, dễ nghe làm người ta mê muội.
Hà Văn Tĩnh nghe âm thanh từ tính của anh cả người run lên như điện giật, nuốt nước miếng một cái, miễn cưỡng gật đầu một cái, "Như thế nào? Có gì chỉ giáo?"
Sở Dực Nghiêu mở ra khóe môi khêu gợi cười lạnh, giống như đang nhìn đồ bỏ đi thản nhiên nhìn cô một cái, ngay sau đó, thu hồi ánh mắt hướng cửa chính khách sạn đi tới, đi ngang qua bên người cô thì buông xuống một câu hung dữ: "Bắt đầu từ ngày mai, cô có thể không tới đây đi làm nữa."
"Cái gì? Anh đuổi việc tôi?" Cô tức giận đến toàn thân phát run, "Nhưng tôi mới vừa tới nơi này làm việc một tháng mà thôi. . . . . ."
"Như vậy tôi thông báo cho bà cô bất hạnh này một tiếng. . . . . ." Sở Dực Nghiêu lạnh lùng xoay người mặt không thay đổi nhìn cô, "Cô ngay cả tiền lương tháng này cũng không thể lĩnh." Nói xong, anh bước qua mọi người đang túm tụm xung quanh, trực tiếp đi về phía cửa chính khách sạn.
"Tại sao có thể như vậy? Anh đứng lại đó cho tôi! Này. . . . . . Anh lại dám gọi tôi là bà cô?" Hà Văn Tĩnh bị tức đến giơ chân, trên đời này tại sao có thể có loại đàn ông xấu xa đến cực điểm thế này chứ, cô cũng chỉ là không cẩn thận hắt vào người anh vài giọt nước, chuyện như vậy bất luận xảy ra ở chỗ nào đều không coi là tội không thể tha chứ?
Nhưng cô lại rơi vào kết quả bi thảm bị đuổi việc, càng làm cho cô tức giận là, cô rõ ràng mới hai mươi sáu tuổi mà thôi, lại bị người gần bằng tuổi mình gọi là bà cô.
Công lý ở chỗ nào? Công lý ở chỗ nào hả?
"Thụy Khải!"
"Hà Thụy Khải!" Hà Văn Tĩnh không có hình tượng ngồi ở nhà, bên trong phòng khách lộn xộn, trong miệng ngậm bút bi, trong tay nắm tờ báo, đôi chân trơn bóng còn gác lên trên bàn thủy tinh lắc trái lắc phải.
Kêu một hồi lâu, không thấy đáp lại, cô không nhịn được lấy bút bi trong miệng ra rướn cổ hướng phòng ngủ hô, "Hà Thụy Khải, đừng nói với mẹ là con đang thải, mau đi ra cho mẹ. . . . . ."
"Mẹ, màng nhĩ của con sắp bị mẹ phá vỡ rồi."Một lúc sau, một cậu bé mặc áo màu trắng cùng quần yếm jean màu xanh dương, vội vàng từ trong phòng ngủ chạy đến, còn vừa chạy vừa tự móc dây.
"Táo bón hả, gọi con lâu như vậy mới ra ngoài?" Hà Văn Tĩnh dùng chân đạp mông nhỏ của con trai một cái, "Trong túi xách của mẹ có tiền lẻ, xuống cửa hàng tiện lợi lầu dưới mua hai chai bia đi, với lại thuận tiện mua chút thịt bò khô nữa, tối hôm nay mẹ con mình ăn bữa ngon mừng mẹ rốt cuộc lại thất nghiệp."
Bé trai không đồng ý nhíu chân mày, "Mẹ, sau khi người ta tìm được công việc mới có thể phung phí ăn mừng, nhưng bây giờ mẹ đang thất nghiệp, đây không phải việc tốt để ăn mừng ."
"Thằng quỷ nhỏ, con thì biết cái gì?" Cô cuộn tờ báo trong tay lại, không khách khí gõ lên cái trán của con trai, "Chẳng lẽ con chưa từng nghe qua câu nói kia ư, việc cũ không qua thì việc mới không đến, mất phần công việc này, rất nhanh sẽ có phần công việc tiếp theo tốt hơn chờ đợi mẹ, cho nên mẹ đương nhiên muốn phung phí ăn mừng một phen."
Cô đưa tay đẩy con trai, "Nhanh đi nhanh đi, nếu không một lát con tới sẽ không kịp, nhìn xem sáu giờ rưỡi rồi." Hà Thụy Khải liên tiếp bị đẩy đi ngẩng mặt lên, mắt to long lanh nhìn mẹ, "Thật muốn mua bia sao?"
"Đương nhiên muốn mua, nếu như tiệc chúc mừng không có bia, còn có thể gọi là tiệc chúc mừng sao?"
"Nhưng chú Lý ở cửa hàng tiện lợi nói, con là một đứa trẻ chưa trưởng thành, chú còn nói nếu con còn thường xuyên giúp mẹ mua bia, chính mình cũng sẽ bị hại biến thành kẻ nghiện rượu bại hoại. . . . . ."
"Cái gì?" Nghe đến đó, Hà Văn Tĩnh tức giận nhéo lỗ tai non nớt của con trai, "Con lại còn nói mẹ của mình là kẻ nghiện rượu?" Đứa trẻ chết tiệt này thật là đáng đánh đòn.
"Ai nha!" Hà Thụy Khải nhe răng trợn mắt kêu đau, "Con nào có nói mẹ là kẻ nghiện rượu đâu... người nói mẹ là kẻ nghiện rượu là chú Lý của cửa hàng tiện lợi. . . . . . Mẹ, đau, đau! Mau buông lỗ tai con ra. . . . . ."
"Lý Đại Ngưu đáng chết này, lại dám nói xấu ở sau lưng lão nương ta?" Hà Văn Tĩnh híp mắt lại bày ra một bộ dáng mẫu dạ xoa, "Con đi nói cho Lý Đại Ngưu đó, nếu như hắn lại nói mẹ con là sâu rượu mẹ liền đập cái cửa hàng tiện lợi của hắn!"
"Nhưng