
Tác giả: Cầu Mộng
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 134601
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/601 lượt.
ên một tầng ánh sáng màu bạc, người tới diện mạo vẻ mặt giống như hoa trong sương, trăng trong nước,mông lung mà hấp dẫn,Bạch Ngọc Lan đã muốn nói không ra lời, chẳng lẽ trên đời này lại có đến hai Ngọc Biên Bức?
“Ngọc Biên Bức?” Ban ngày ban mặt hắn cũng dám hiện thân!
“Cô nương chẳng lẽ không phải vẫn muốn gặp tại hạ? Cho nên ta lại không mời mà đến, thuận tiện cho cô nương rõ ràng minh bạch.”
Bạch Ngọc Lan đột nhiên ý thức được đây có thể là một cái bẫy, đáy lòng dâng lên sợ hãi.
Tần Ức Phong mặt ngoài mặc dù không thay đổi, nhưng là nội tâm kinh ngạc tuyệt đối không ít hơn so với nhà mình biểu muội.
“Hương nhi, ta ban ngày hiện thân,ngươi phải giữ đúng lời hứa theo ta đi chứ?”
Nghe vậy, Tần thị biểu huynh muội đều trừng lớn mắt.
“Ngươi là Ngọc Biên Bức? ”Thượng Hương vẻ mặt không tin.
“Không thể giả được.”
“Nếu ngươi nói là sự thật, vậy đại ca ta đây là cái gì?” Thượng Hương ánh mắt hoang mang đảo qua đảo lại giữa hai người.
“Vì có thể lấy được ngươi, đường đường thiếu chủ Thiên Kiếm Minh thế nhưng giả mạo sát thủ, có thể thấy được hắn đối với ngươi tình cảm sâu đậm.”
Tần Ức Phong lông mày nhíu chặt rồi giãn ra.
“Kia lại như thế nào xác nhận ngươi không phải là giả mạo đây?”Thượng Hương nhíu chặt mi.
“Ngươi vì sao cho rằng hắn là thật sự đây?” Hắn hỏi lại.
Nàng không trả lời được.
“Tự nguyện chịu thua, theo ta đi đi.” Hắn đưa tay kéo Thượng Hương đang ngẩn ngơ.
Tần Ức Phong lắc mình đánh tới một chưởng, đem hắn ngăn cách đi.
“Thiếu minh chủ, quân tử không đoạt người yêu của người khác, lúc này ngươi làm như vậy, thật sự tổn hại mỹ danh quân tử của ngươi.”
“Tiểu nhân thì như thế nào?” Tần Ức Phong hừ lạnh, “Ta không có khả năng trơ mắt nhìn ngươi đem nàng mang đi.”
“Vậy lại không do ngươi.” Ngọc Biên Bức đột nhiên bóng dáng nhoáng lên một cái, mọi người thấy hoa mắt, hắn không ngờ bắt được cổ tay Thượng Hương kéo lại bên người.
“Buông nàng ra—–” Tần Ức Phong tức giận quát trừng hắn.
“Làm cho tốt bạch đại hiệp của ngươi đi, đừng đến giả mạo sát thủ chúng ta, thật buồn cười…” Âm thanh chế nhạo, bóng trắng ở trước mắt bao người ôm Thượng Hương mà đi.
Qủa thực rất không xem ai ra gì.
Không lâu sau, người trong giang hồ đều biết, thiếu chủ Thiên Kiếm Minh vì nữ nhân mình yêu mến không tiếc giả mạo sát thủ, đáng tiếc một lòng si tình chỉ có thể gửi gắm theo dòng nước chảy về hướng đông, giai nhân bị bắt rời đi, không có thể tìm ra.
Cái gọi là giả làm thật thì thật cũng giả, thật thật giả giả, lại ai có thể thấy rõ?
Lời đồn về Ngọc Biên Bức, theo thời gian, cũng dần dần bị người quên đi.
Khe suối róc rách ở chỗ trũng lại tạo thành một cái hồ sâu, nước hồ xanh biếc trong suốt, soi rõ bóng người.
Quần áo tử y lướt xuống ở trên tảng đá cạnh hồ, một cái tuổi thanh xuân cô gái hai tay ôm gối ngồi ở trên tảng đá, nhìn hồ nước đến xuất thần, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, dường như có vô hạn ưu thương tràn đầy trong lòng.
“Đông” một tiếng, một hòn đá rơi xuống trong hồ, kích khởi một vòng gợn sóng nhộn nhạo mở ra.
Thấy tiếng động không thể làm cho người bên bờ chú ý, Mạc Tế Tửu nhịn không được thở dài.
“Ngươi rốt cuộc muốn tức giận với ta đến khi nào?”
Gió thổi nước xanh trong hồ, xao động sinh ra từng gợn sóng, trời đất trong lúc đó chỉ có tiếng nước chảy, cô gái trên tảng đá như trước không nói gì chăm chú nhìn hồ nước.
Một tiếng than nhẹ trong gió tản ra, quần áo bạch sam xuất hiện ở bên người cô gái.
“Đại ca thừa nhận sai lầm rồi không được sao?” Tà mĩ xinh đẹp trên mặt tràn đầy vẻ lấy lòng.
“Ngươi rõ ràng nhân cơ hội chỉnh hắn thôi.” Thượng Hương mím môi trừng mắt nhìn đại ca của mình, vốn trong kế hoạch không có để nàng ở trên giang hồ biến mất mấy tháng không thấy bóng dáng, nhưng là đại ca cố tình không cho nàng rời đi khỏi cốc nửa bước.
Mạc Tế Tửu cười mà không nói, xem như cam chịu.
“Hắn rốt cuộc làm sao đắc tội ngươi?” Nàng có chút thất bại xoa xoa trán.
Mạc Tế Tửu nhìn muội muội nghiêm túc nói: “Bởi vì hắn đoạt mất muội muội yêu mến nhất của ta.”
Câu trả lời khiến cho nàng thiếu chút nữa cười to ra tiếng, đây thật sự là nàng lớn như vậy nghe được chuyện buồn cười nhất.
“Thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nói không đúng?” Nhìn thấy vẻ mặt quái dị của muội muội, Mạc Tế Tửu lập tức cũng biết có cổ quái.
Nín lại nín, nàng cuối cùng phá vỡ cười ra tiếng: “Ca, này chuyện cười một chút cũng không buồn cười.” Theo nàng nhìn thấy, ở trong mắt của hắn độc trùng độc vật mới là thứ quan trọng hơn.
“Xú nha đầu, dám giễu cợt đại ca!” Hắn đưa tay đánh nàng.
“Nhưng là, ca, ca xác định hắn thật sự sẽ tìm được nơi này sao?”
“Hắn nếu đần đến nỗi không tìm được nơi này, loại này trượng phu không cần cũng được.” Mạc Tế Tửu rất cẩn thận bày tỏ thái độ.
Nàng liếc mắt xem thường, nhảy xuống khỏi tảng đá, mặc kệ hắn.
“Này, Hương nhi, ngươi đây là có ý gì ?” Hắn là đại ca a.
“Ý chính là —-” Nàng kéo dài thanh âm, “Ngươi cùng hắn căn bản là hai loại hoàn toàn bất đồng mỹ nam tử, không cần ghen tỵ hắn