
Tác giả: Cầu Mộng
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 134591
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/591 lượt.
ông ra ca làm thế nào đem nương mời đến được.
Đối với cha ruột hạ độc? Tần Ức Phong ở một bên ngây ngốc.
“Cái kia tử lão đầu, có cái gì phải băn khoăn, tóm lại cũng sẽ không phải lấy mạng già của hắn.” Mặc Tế Tửu không cho là đúng.
“Nhưng là, nương sẽ lo lắng.” Nàng vẫn là không đồng ý.
“Không đem lão già đánh ngã, hắn tuyệt đối không sẽ cho nương đi ra gặp người.” Mặc Tế Tửu nói thẳng trọng điểm.
Tần Ức Phong một bên đã muốn hoàn toàn hóa đá.
“Nhưng thủ đoạn này thật sự hơi quá rồi.” Thành thân là chuyện tốt, đại ca làm như vậy thật sự làm người ta thật không nói được gì.
“Ta không giống ngươi,” Mặc Tế Tửu nhìn muội muội, “Ngươi vì gặp nương,từ nhỏ liền tận sức học thuật dịch dung, mà ta thích càng trực tiếp một chút, đánh bại lão nhân là có thể nhìn thấy nương.”
Chẳng lẽ nàng tinh thông thuật dịch dung là vì nguyên nhân này? Tần Ức Phong kinh ngạc rất nhiều, cũng có chút tức giận đối nhạc phụ.
Thượng Hương không hề hé răng, chính là ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, tình thâm có khi rất vô tình, cha đối nương tình sâu như biển, lại bởi vì đem toàn bộ tình đều cho nương, mà lại không có nửa điểm phân cho hai huynh muội bọn họ, đối bọn họ lại là cỡ nào vô tình?
Màu bạc ánh trăng dừng dưới tàng cây chiếu lên hai người đang ôm nhau ngồi trên thân cây, vẽ ra một bức tranh hài hòa hoàn mỹ.
“Vì sao không hỏi ta?”
Tần Ức Phong không trả lời, chỉ là dùng sức ôm chặt nàng.
“Ngươi xem ánh trăng đêm nay có phải hay không rất mê người?” Thượng Hương đưa tay chỉ chỉ vào trăng tròn phía chân trời hỏi hắn.
Hắn không có nhìn trăng tròn, chính là nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, kia trong mắt không thấy trước kia thông minh bướng bỉnh, cũng không thấy trước kia linh động đa tình, có chính là nhè nhẹ u oán, mà hắn muốn xóa đi u oán kia của nàng, muốn nàng vẫn tươi cười như trước.
“Kỳ thật,cha ta cùng nương rất yêu nhau.” Yêu đến rốt cuộc dung không được người khác, cho dù là huynh muội bọn họ cũng không được.
“Ngươi không thể tưởng tượng bọn họ có bao nhiêu yêu nhau, cho nên ta xem như ca ca chăm sóc đến lớn.”
Hắn yên lặng nghe, không có dán đoạn nàng.
“Chính là, tuổi trẻ khí thịnh ca ca thường thường sẽ gặp phải một ít giang hồ ân oán, vì thế hắn đem ta an bài đến một địa phương khác, có rảnh sẽ đến nhìn ta một lần.” Trong mắt dần dần xuất hiện lệ quang.
“Ta vốn an phận trông coi gian nhà tranh kia, thầm nghĩ im lặng chờ một ngày nào đó ca ca rời xa giang hồ, mãi cho đến một ngày…” Trước mắt tựa hồ lại hiện lên kia một màn biển máu.
“Hương nhi.” Tần Ức Phong đưa tay lau đi lệ nơi khóe mắt nàng.
“Ca ca cả người đầy máu ngã vào trước cửa nhà tranh của ta, ta sợ hãi, những ngày ta giúp hắn chữa thương, ta đã quyết định.” Hơi hơi dừng một chút, nàng nhẹ nhàng mà nói: “Ta muốn mạnh mẽ lên, phải có thể trở thành hậu thuẫn cùng giúp đỡ ca ca.”
Tần Ức Phong có thể tưởng tượng được một cái tiểu cô nương trong nháy mắt lớn lên bất đắc dĩ cùng lòng chua xót.
“Cho nên ta cố gắng luyện võ công, chính là ta trời sinh không phải người tập võ, luôn không thể đạt tới cảnh giới cao thủ, ta không thể không đi con đường khác hắn.”
“Là người đều có nhược điểm, chỉ cần có thể nắm lấy nhược điểm của hắn liền chiếm được thượng phong, vì thế ta bắt đầu thu thập các loại tin tức của các đại nhân vật…”
Thì ra nàng không phải trời sinh liền yêu bát quái.
“Trên giang hồ nơi nơi đều là bí mật, mà hiểu rằng biết rõ bí mật của người ta thường thường không chết tử tế được, cũng may thuật dịch dung của ta giúp ta rất nhiều, nếu không chỉ sợ hôm nay mộ phần của ta cây cỏ có lẽ so với ta cao hơn rất nhiều.” Nàng tự chế giễu.
Chỗ tối một cái bóng dáng cao to chậm rãi rời đi, thì ra,mấy năm nay Hương nhi luôn luôn cố gắng giúp đỡ này đại ca là hắn, hơn nữa làm được như vậy ẩn mật. Mạc Tế Tửu không phải nghĩ muốn nghe lén bọn họ nói chuyện yêu đương, chính là nghĩ đến gặp muội muội nói lời chào từ biệt, không ngờ lại nghe đến đoạn này khiến cho hắn rất cảm động.
Cho dù cha không thương bọn họ thì thế nào? Ít nhất hắn có người rất thương hắn muội muội.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tà mĩ vô trù của hắn, lúm đồng tiền mê người phạm tội ở dưới ánh trăng nở rộ.
Theo lời đồn đãi của Bát Quái Trà Liêu, Vô Trần Kiếm Tần Ức Phong vẫn chưa lập gia đình, quanh năm đi khắp nơi tìm kiếm cái kia người bị bắt đi nhị muội kết bái.
Mà hắn thường đến nhất đó là Bát Quái Trà Liêu Sướng âm uyển.
HOÀN