Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chưa Từng Hẹn Ước

Chưa Từng Hẹn Ước

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015

Lượt xem: 134573

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/573 lượt.

lớn đã hoàn thành, một nửa được đem hấp cách thủy, nửa còn lại đem luộc. Chẳng bao lâu, bọn họ đã ngồi quây quần bên bàn ăn hưởng thụ thành quả.
Minh Gia thỏa mãn cứ cười suốt, đôi mắt vốn to tròn híp lại thành một đường thẳng. Cả gia đình, trên mặt ai cũng viết rõ một chữ hạnh phúc.
Đối với An Diệc Thành và Trình Vũ Phi, đây là giờ phút mà họ đã chờ mong từ rất lâu rồi.
Có câu, niềm ui của kẻ này là nỗi buồn của người khác. Quả thật không sai.
Mồng Một, các cửa hàng đều không hoạt động, phố xá buổi tối cũng vắng vẻ và lạnh lẽo. Đối nghịch với bên ngoài, bầu không khí trong các quán bar vô cùng náo nhiệt, có lẽ ngày đầu năm ít nơi giải trí nên mọi người thường kéo hết tới đây, đặc biệt là giới thanh niên.
Lúc này, Hạ Tư Tư đang ngồi ở quầy bar uống rượu giải sầu. Hôm qua cô đã tới nhà An Diệc Thành, bắt gặp cảnh gia đình họ sum họp vui vẻ bên nhau, không một ai nhớ tới cô, lòng cô thật sự khó chịu. Cô nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao kết quả lại như vậy? Rõ ràng cô là người yêu An Diệc Thành nhất, cô nỗ lực ngần ấy năm mà chỉ nhận được cái kết này thôi ư? Cô không cam lòng, không phục! Tất cả bọn họ đều hạnh phúc, chỉ mình cô đau khổ, vì sao?
Không muốn để bố mẹ biết mình có chuyện buồn nên Hạ Tư Tư một mình ra ngoài, cô đã quá mệt mõi khi cứ phải giả vờ vui vẻ rồi.
Nguyễn Ngộ Minh vừa bước vào quán bar đã bị kích thích bởi sự náo nhiệt ở đây. Anh ta vào cảm thấy mình đúng là người nhìn xa trông rộng khi kinh doanh dịch vụ này. Tết nhất là thời điểm nhàm chán với khá nhiều người, quán bar trở thành điểm đến lý tưởng nhất của họ. Vậy mà trước đây Kỷ Bách Hiên còn nói “không ăn thua gì đâu”. Hừm, tốt nhất cậu ta nên tới đây mà tận mắt nhìn xem. Mọi người không đi bar chẳng lẽ lại ở nhà ôm ti-vi?
Đang đắc ý cười một mình, Nguyễn Ngộ Minh chợt trông thấy Hạ Tư Tư. Anh ta nổi hứng thú, bèn tiến lại gần chào hỏi: “Hi, lâu lắm không gặp nhỉ!”.
Hạ Tư Tư chống cằm, híp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tôi chả thèm gặp cái đồ như anh!”.
Nói rồi, cô ta lại tiếp tục uống rượu.
Nguyễn Ngộ Minh ngồi xuống ghế bên cạnh: “Nhìn cô có vẻ không ổn định lắm, thất tình phải không?”.
Ngay cả cái tên đần độn này cũng nhận ra mình bị thất tình ư? Hạ Tư Tư càng thêm bực bội.
“Nguyễn Ngộ Minh, anh nói xem tôi có gì không tốt? An Diệc Thành bị mù rồi sao?...”
“Tôi nói thật cô đừng buồn, thực ra Tứ ca của tôi đã biểu hiện thái độ rất rõ ràng ngay từ đầu rồi. Anh ấy không hề để ý tới cô…”
Hạ Tư Tư tóm lấy tay anh ta: “Đồ khốn khiếp, anh nói bậy bạ cái gì thế hả?”.
Nguyễn Ngộ Minh hòa hoãn: “Được rồi, được rồi… tôi nói lung tung, tôi sai rồi, được chưa? Cô vừa xinh đẹp lại thông minh, người người yêu mến… Nhưng cô có thể bỏ tay ra trước được không?”.
Hạ Tư Tư buông tay, tiếp tục uống. “Nếu tôi đúng là được người người yêu mến thì vì sao anh trông thấy tôi uống rượu lại không uống cùng tôi?”.
Thấy bộ dạng đáng thương của Hạ Tư Tư, Nguyễn Ngộ Minh mềm lòng, đồng ý cùng cô ta uống rượu giải sầu.
Hạ Tư Tư không ngừng than vãn, bản thân đã vì An Diệc Thành mà làm rất nhiều việc, suốt mấy năm qua chỉ một mực chờ đợi anh chứ không chịu hẹn hò với người khác.
Tất cả đều là cô tự làm tự chịu, Tứ ca của tôi đâu có ép cô. Nghĩ trong lòng là vậy nhưng Nguyễn Ngộ Minh không nói ra, mà lựa lời an ủi Hạ Tư Tư: “Ừ, tôi biết rồi. Tứ ca không thích cô là do mắt anh ấy có vấn đề”.
“Đúng! Do anh ấy mắt kém! Cạn ly…”
Hai người họ vừa tán gẫu vừa uống rượu, mãi đến khi say mềm mới rời khỏi quán bar, lảo đảo dìu nhau đi tìm nhà nghỉ.
Sáng hôm sau, Hạ Tư Tư như nổi cơn điên khi tỉnh dậy. Cô ta giận giữ đá Nguyễn Ngộ Minh từ trên giường lăn xuống đất.
“Đồ khốn nạn! Tôi phải giết anh!”
Vừa tỉnh dậy đã bị Hạ Tư Tư đuổi đánh nhưng Nguyễn Ngộ Minh lại không dám chạy ra ngoài, chỉ có thể chạy từ góc này sang góc khác.
Nửa tháng sau đó, Nguyễn Ngộ Minh sống trong thấp thỏm vì Hạ Tư Tư không ngừng truy sát. Chuyện ầm ĩ này đến tai hai bên gia đình, bọn họ đều cho rằng đây là duyên phận, hơn nữa đều đang muốn con cái mình thành gia lập thất, vì thế lập tức thúc ép hai người kết hôn.
Cứ như thế, Hạ Tư Tư tự dưng trở thành “Nguyễn phu nhân”, Nguyễn Ngộ Minh cũng tự dưng có vợ…
Nhiều năm về sau, khi nghĩ lại chuyện này, Hạ Tư Tư chỉ cảm thấy hoang đường. Cô vốn tưởng rằng, nếu An Diệc Thành cưới người con gái khác, mình sẽ đau khổ, sẽ dằn vặt rất lâu. Nào ngờ, chỉ một sự cố bất ngờ lại có thể xoa dịu vết thương lòng kia. Sáng mồng Hai tết năm đó, nỗi tức giận khiến cô quên béng mọi chuyện về An Diệc Thành. Một thời gian ngắn sau cô nhận ra, bản thân không còn cảm thấy khổ sở nữa.
Thế là, Nguyễn Ngộ Minh lại bị gán thêm một tội danh: hủy hoại cơ hội thể nghiệm nỗi đau thất tình của Hạ Tư Tư.

Từ sau khi Trình Gia Đống đến, nhóc Minh Gia liền đòi ngủ với cậu, còn “đuổi” Trình Vũ Phi về phòng của An Diệc Thành. Cu cậu đắc ý lao lên giường của mình, thì thầm hỏi Trình Gia Đống: “Cậu, có phải bố mẹ ngủ cùng nhau thì sẽ sinh cho cháu một em gái không?