
Tác giả: Khải Ly
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 134482
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/482 lượt.
làm ra vẻ thoải mái hỏi: “có cần quá giang xe tôi không? Hay là có người đến đón cô rồi?”
Cô cầm lấy chiếc túi da, cố làm ra vẻ tự nhiên. “à… chồng trước đến đón tôi rồi, tôi phải nấu cơm cho con tôi ăn.”
“Hai người lại làm hòa rồi à?” Diêu Tư Bắc không muốn như vậy, ánh nhìn không cách nào rời khỏi cô được, chú ý nhất cử nhất động của cô.
Qua mấy ngày, không có người đưa hoa đến, chiếc xe xa hoa cũng không xuất hiện ở cửa, anh nghĩ người đàn ông đó đã buông tay rồi, không ngờ rằng vẫn còn lấy con trai để làm lý do, người ngoài khó có thể chen chân rồi.
“Tôi cũng không biết có nên làm lành hay không, nhưng mà, thực sự tôi rất muốn gặp con trai mình.”
“Rất tốt, người ở nhà nên ở cùng nhau.” Trong ngữ điệu hâm mộ đem lại sự cảm khái, anh cũng muốn có 1 gia đình của mình.
“Quản lý tạm biệt, chúc anh cuối tuần vui vẻ!” La Vũ Tịnh không dám nhìn lại ánh mắt đó, nó làm cô cảm thấy rất áy náy.
Nếu Tề Kiếm Vân không tồn tại, có lẽ cô cũng thích Diêu Tư bắc. Nhưng con người sinh ra không có “nếu như” chỉ có “như vậy”.
“Nghỉ rồi à? Hôm nay làm việc có vất vả không?”
Vừa lên xe, nghe thấy câu hỏi của chồng trước, La Vũ Tịnh không hiểu được dụng ý của anh, liếc anh 1 cái: “khổ nữa em cũng làm, em không muốn làm bình hoa nữa.”
“Làm bình hoa có gì là không tốt? sướng bụng vui mắt .” anh trả lời quá nhanh, phát hiện mắt cô trợn lên, mới lại bổ xung 1 câu: “anh thực sự cảm thấy em xinh đẹp.”
Trước đây anh biết cô là người tươi tắn dễ nhìn, sau khi ly hôn càng thấy cô đẹp 1 cách kỳ lạ, đàn ông nhìn đàn bà rất trực tiếp, hấp dẫn hay không anh đều biết rõ, nếu không sao biết anh chỉ cần 1 mình cô?
“không them nói với anh.” Cô không hi vọng nhiều ở anh, người đàn ông này chỉ có hứng thú với vẻ bề ngoài và thể xác, kết hôn nhiều năm qua cô sớm đã biết rõ, anh làm sao có thể hiểu được cảm nhận và tư tưởng của cô chứ?
“Em không phải là đầu bếp của anh, cũng không phải là mẹ anh.”
“Nhưng em là vợ anh!” anh dừng bước, ngữ điệu dâng trào, giống như cô vừa mới nói lời đại nghịch bất đạo gì đó.
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, cô ngượng đến chết mất. “em không phải là vợ anh, anh đừng ru ngủ bản thân nữa!”
“Đợi đã!” anh làm sao có thể để cô chạy chứ? Phải biết sự nghiệp to lớn nhất của anh bây giờ chính là theo đuổi cô, yêu cô!
Một người chạy nhanh về phía trước, một người đẩy xe hang chạy nhanh theo phía sau, 2 người nói không ngừng, xem ra lại giống những cặp tình nhân đang yêu, trong vô thức, tự mình cũng đang cười.
Mua đồ xong, Tề Kiếm Vân 2 tay cầm 2 túi đồ, đi ra phía ngoài cổng siêu thị , đây là lần đầu tiên anh đi cùng cô mua đồ, thì ra làm những việc vô vị này lại thấy hứng thú, càng kỳ lạ hơn là, còn có 1 loại hạnh phúc kỳ diệu không nói rõ được.
“thì ra cuộc sống vợ chồng là thế…” sau khi ly hôn anh mới có cảm nhận như vậy, có lẽ đã muộn rồi, cả đời người cũng không khai thông được, bây giờ thì anh hiểu rồi, cái anh cần là 2 người ở bên nhau.
“anh vừa nói gì thế?” cô nhìn anh hỏi, không khỏi tò mò.
8.1.2
“Anh nói, chúng ta có thể làm vợ chồng, thật là quá tốt rồi.” anh thì thầm bên tai cô, tiện thể hôn trộm cô 1 cái, tận hưởng gương mặt trợn mắt thẹn thùng của cô.
Một người phụ nữ giở trò tâm kế bẫy chồng, thậm chí đã làm mẹ của đứa con 7 tuổi, vẫn có loại vẻ mặt đáng yêu này,thật sự làm anh bị mê hoặc và say đắm. rốt cuộc cô là thiên thần hay ác quý , anh phát hiện tự mình không quan tâm đến đáp án, anh chỉ muốn ở cùng cô.
“Anh, anh thật đáng ghét!” cô liền chạy mấy bước, tại nơi người qua người lại này, anh cũng quá to gan lớn mật rồi?
Giống như một cậu bé trêu chọc cô gái mà mình thích, bị mắng anh cũng vui vẻ cười, cô nhìn lại càng phát hỏa, quay người đi đường của mình.
Đáng tiếc, phương hướng cảm của cô chẳng ra làm sao, vừa bước đã bước sai hướng, quên mất chỗ vừa đỗ xe ở đâu, vì thế anh 1 tay cầm túi, 1 tay giữ cô lại nói: “vợ à, em đi sai hướng rồi, xe của chúng ta ở bên kia.”
“Em không phải là vợ anh!” cô bực mình rồi, người đàn ông này cho rằng gọi nhiều thành thật chắc? lại không cố gắng theo đuổi cô, cũng không cầu hôn cô một cách trịnh trọng, đừng bao giờ nghĩ như vậy là được!
“Không thế anh gọi em như nào? Bảo bối à?” Anh linh động, những lời thật tâm trong lòng tưởng chừng rất buồn nôn mà tự nhiên phát ra, nhưng nói ra lại không tệ, mà ngược lại lại là một niềm vui.
Nếu như hiểu sớm vài ngày, có thể anh sẽ nói nhiều hơn những lời lẽ yêu thương với cô trong điện thoại rồi, bây giờ bắt đầu cũng không muộn, để anh phát huy tốt thiên phú vừa mới phát hiện.
“Xin anh đừng gọi em là bảo bối!” so với vợ còn tệ hại hơn gấp 200 lần!
“Tiểu đáng yêu, chúng ta về nhà thôi!”
La Vũ Tịnh từ trước đến giờ chưa bao giờ hi vọng mình yếu ớt đến vậy, cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lẽ nào số trời đã định cô được chồng trước ăn (tiêu diệt)? Thật hi vọng ngày nào đó nhìn thấy bộ dạng cười không nổi của anh, haizz.
8.2.1
tối hôm đó, Tề Khắc Hiên vu