
Tác giả: Mèo Folk Scotland
Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015
Lượt xem: 134960
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/960 lượt.
lùng từ người hắn thoảng ra, khiến cô không thể ngồi yên, đến khi tâm tình nổi loạn Diệp Dĩ Trinh cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, mỉm cười: “Có chút tiến bộ.”
Ông trời của tôi ơi, cuối cùng cũng được giáo sư Diệp cho phép, Ôn Nhiễm nước mắt lưng tròng.
Trình Bắc cười vụng trộm:”Thầy à, Ôn Nhiễm chiều nay giúp em rất nhiều, Lưu Bân không biết chạy đi đâu, may nhờ em ấy mới có thể hoàn thành.”
Ôn Nhiễm có chút ngại ngùng:”Em chỉ làm một ít thôi mà.”
Động tác uống nước của Diệp Dĩ Trinh ngừng lại, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Giờ trễ thế này rồi, tôi mời hai em ăn cơm.”
Mí mắt Ôn Nhiễm thiếu đường nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn Diệp Dĩ Trinh, chỉ thấy đôi mắt hắn có nét cười:”Coi như là khen thưởng.”
Khách sạn Giang Hoài
Tháng 11 trời bắt đầu lạnh nhưng trong khách sạn này lại rất ấm áp.Ôn Nhiễm cầm một chén trà nóng nhìn Diệp Dĩ Trinh lật lật thực đơn.Trong lòng chộn rộn, cô đêm nay thật không hiểu mình bị làm sao nữa, mới nghe thưởng đã chạy theo ngay.
Lúc đầu là đi 3 người nhưng đi được một đoạn Trình Bắc gặp anh Lưu Bân.Cho nên bây giờ chỉ còn 2 người đi với nhau.Trình Bắc nhéo nhéo lỗ tai Lưu Bân làm cho anh la hét oái oái, mà thân là người thầy như Diệp Dĩ Trinh cũng không ngăn lại, còn cẩn thận dặn dò:”Ra tay nhẹ thôi.”
Với người từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh trường học có tình đoàn kết thân ái như Ôn Nhiễm thật không thích ứng nổi.
“Ôn Nhiễm”
Diệp Dĩ Trinh bỗng ngẩng đầu, Ôn nhiễm còn chưa kịp rút tầm mắt đã bị nhìn thấy, nhất thời có điểm 囧 :”Sao ạ?”
“Muốn ăn gì?”
” Cháo ạ.” Không cần nghĩ ngợi đã vội nói ra, nói xong cô mới thấy … mất mặt quá.
Diệp Dĩ Trinh nhìn cô một cái, trong mắt có ý cười.
Ôn Nhiễm:”…” Cô đương nhiên không nhìn ra điều đó, nhưng mà cô cũng không nghĩ ra muốn ăn cái gì, nhất là khi có một pho tượng đại thần ngay trước mặt, ăn cũng không tiêu hóa nổi.
Đợi cho khi cơm canh bưng lên, Ôn Nhiễm nhìn chén cháo rau dưa trước mặt, rất chi là sung sướng.Diệp Dĩ Trinh làm như không có việc gì bắt đầu ăn cơm, nhận ra ánh mắt của cô , anh ngẩng đầu hỏi:”Không ngon sao?”
Ôn Nhiễm vội lắc lắc,dùng thìa múc một muỗng to cho vào miệng, không kịp nghe Diệp Dĩ Trinh dặn cẩn thận, giây sau đã bị nóng mà nhả ra mếu máo.
Diệp Dĩ Trinh sửng sốt một chút, nhịn cười đưa khăn tay ra: “Ôn Nhiễm em không cần gấp, cũng không ai tranh với em.”
Ôn Nhiễm … mất mắt quá thể.
Sau khi ăn xong Diệp Dĩ Trinh đi lấy xe, Ôn Nhiễm đứng trước cửa chờ, nhún nhún chân cho đỡ lạnh.Bỗng nhiên, cách đó không xa có tiếng ồn ào nhốn nháo, hình như một nam một nữ cãi nhau.Ôn Nhiễm cũng nhìn xem, quả nhiên đúng là có hai người đang giằng kéo.Cô vốn không hứng thú với mấy chuyện thế này nhưng lại thấy người con gái có chút quen quen.
Lâm Sanh? Cô giật mình.Lâm Sanh buông áo người con trai ra, nhìn thấy cô lại vờ như không có gì xảy ra, nhưng đôi mắt mờ nước đó cũng không giấu được.
Ôn Nhiễm đi về phía Lâm Sanh, gật đầu chào, từ nhỏ đến lớn cứ khi nào làm lộ bí mật của người khác, người bị xấu hổ luôn là cô, nhưng thật ra so với cô Lâm Sanh cũng bối rối không ít.Cô lướt mắt qua người con trai đang cau mày bên cạnh, mặt mày cũng có điểm thú vị.
“Ôn Nhiễm”. Ngay khi cô nghĩ nên giảng hòa hai người này thế nào, thầy Diệp đã gọi, Ôn Nhiễm quay đầu thấy chiếc xe màu xám của hắn ven đường, qua cửa kính, đôi mắt đen láy đó nhìn cô, đảo qua Lâm Sanh rồi đến nam sinh bên cạnh, khẽ gật đầu.
Không lẽ thầy nhớ rõ?Ôn Nhiễm không kịp nghĩ nhiều, cầm túi xách nói với Lâm Sanh: “Mình về trước nhé.”
Lâm Sanh đầu tiên hơi sửng sốt sau mới cười, khuôn mắt trở nên rất giảo hoạt:”Ừ, gặp lại sau”.
Nụ cười kia khiến Ôn Nhiễm không thoải mái, khẽ rùng mình.
“Lạnh à?” người đàn ông đứng đợi lên tiếng.
Ôn Nhiễm chạy nhanh qua, lắc đầu: “Không ạ”.
Diệp Dĩ Trinh cười nhẹ: “Hai người kia là bạn em?”
Ôn Nhiễm thật thà đáp:”Cô gái đó là bạn em còn cậu kia là bạn trai bạn ấy, nhưng mà hình như đã chia tay thì phải.”
“Chia tay?”
“Vâng, nghe nói cậu ta xuất ngoại.”
Thì ra là thế, Diệp Dĩ Trinh hiểu rõ:” Chuyện đó cũng bình thường thôi.”
Vừa dứt lời, cô gái bên cạnh liền nói:” Thầy à, nếu hai người yêu nhau thì xuất ngoại cũng đâu cần phải chia tay, không phải sao?”Cô nói điều này cũng không phải vì Lâm Sanh mà vì cô cảm thấy, nếu chỉ đơn giản như vậy thì thật quá đáng tiếc, giọng điệu có chút đơn thuần, bướng bỉnh.
“Đương nhiên là không cần chia tay, trên đời cả khối người đã chờ người mình yêu mười mấy năm, huống chi chỉ có 4 năm.Nhưng mà Ôn Nhiễm, các em đều còn trẻ, tình yêu cũng chưa thể hiểu hết đâu.” Khi nói chuyện xe đã đi được một đoạn khá xa.
Đúng là như thế.Cô chán nản nói:”Thế người trẻ không nên yêu sao thầy ?”
“Không phải”.Hắn nói.”Người trẻ có thể làm rất nhiều việc, nhưng phải biết yêu thương chính mình, không nên để mình phải hối hận vì đã làm nền cho người khác.Đó mới là quan trọng nhất.”
Ôn Nhiễm bỗng nhớ ra gì đó, đôi mắt đảo quanh một lúc rồi nhìn về phía Diệp Dĩ Trinh hỏi:” Thầy à, nếu là thầy thì thầy sẽ làm thế nào?”
Cô hỏi