
Tác giả: Mèo Folk Scotland
Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015
Lượt xem: 134967
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/967 lượt.
n Nhiễm đang đứng trong sân tennis.Đứng đó nhìn một lát thấy cô nàng giương nanh múa vuốt rất ngốc khiến anh không khỏi mỉm cười.
Anh xoay xoay trái banh, đôi mắt đen đầy ý cười nhìn Ôn Nhiễm:”Đại hội thể dục thể thao em tham gia môn tennis?”
Người mới bị giáo sư Diệp thi hành chính sách chuyên chế độc tài nào đó rầu rĩ dạ một tiếng.Diệp Dĩ Trinh cười cười ném trả banh cho Đồng Chu, lại cầm cây vợt của cô xem kĩ,”Vợt này dùng để đánh tennis khá tốt.”
Ôn Nhiễm mím môi:”Em có học tennis bốn năm trước”.Nên sớm quên hết rồi.
Diệp Dĩ Trinh như không nghe ra ngụ ý của cô, cầm vợt tiếp tục xăm xoi:”Tư thế của em cũng được nhưng mà cách cầm vợt còn không chuẩn, như vậy rất dễ làm thương cổ tay” .Nhìn liếc qua cổ tay cô một cái :”Cổ tay đau không?”.
Sao lại đoán chuẩn thế chứ.Ôn Nhiễm trong lòng khóc ròng, nhưng vẫn ngoan hiền đáp:”Có ạ”.
“Thầy à, thầy biết chơi sao?” Đồng Chu nhìn anh nói như dân chuyên nghiệp nên hào hứng hỏi.
“Tôi cũng từng luyện qua thời đại học”. Nói xong cầm lấy trái banh vung lên rồi đánh, quả bánh tạo một đường vòng cung đẹp mắt, rơi xuống vùng sân đối diện.Động tác hoàn hảo.
Thời đại học có lúc anh rất thích vận động, tham gia nhiều môn, cũng có tennis.Sau này việc nhiều nên dần thôi, lúc có thời gian lại lấy ra, chỉ cần nhẹ nhàng một chút, cảm giác quen thuộc sẽ trở lại.
Người nào đó càng trở nên hổ thẹn, Đồng Chu vỗ vỗ Ôn Nhiễm, đưa mắt về phía thầy:” Thầy à, hay thầy dạy Ôn Nhiễm đi, nó không biết gì nhưng chắc thông minh cũng học được”.
Diệp Dĩ Trinh sắc mặt ôn hòa nhìn Ôn Nhiễm như muốn hỏi ý kiến, người nào đó đang trợn tròn mắt, nhưng ngại hắn còn ở đây, giận mà không dám nói.Ôn Nhiễm còn đang do dự thắt lưng đã bị bấu một cái.Cô quay đầu trừng mắt với Đồng Chu, rồi đành phải thành khẩn nhìn Diệp Dĩ Trinh.
Trận đấu được tổ chức vào một ngày Chủ Nhật ánh mặt trời sáng lạn.
Ôn Nhiễm và Lưu Phỉ Phỉ thi vào buổi chiều, nhưng sáng sớm vẫn mang một đống nước khoáng đến sân cổ vũ Đồng Chu thi đá cầu.Ngồi cùng ở một đám các em năm một năm hai, hai cô cũng không thấy ghen tị là mấy.
“Xinh tươi, cậu không thấy à, không ghen tị sao?”Ôn Nhiễm dùng khuỷu thay chọc chọc Lưu Phỉ Phỉ đang uống nước bên cạnh.
Lưu Phỉ Phỉ mím môi cười:”Tính trẻ con như thế có ai thích chứ.”
Đồng Chu đã thi đấu xong, oanh oanh liệt liệt đi tới chỗ các cô, thấy bình nước Ôn Nhiễm mới uống một nửa liền cầm lên ngửa cổ uống hết.
Ôn Nhiễm khóe miệng hơi run rẩy, sau đó cười cười với cậu em :”Cám ơn.” Đứa nhỏ này đáng lẽ nên đến chia buồn cô mới đúng.
Quả nhiên mới mở màn chưa đến 10 phút Ôn Nhiễm đã thấy sự lợi hại của đàn em này.Kết thúc toàn thắng nghiêng về đối thủ, Ôn Nhiễm đến lúc đó mà da gà vẫn nổi dựng hết lên.Đồng Chu và Lưu Phỉ Phỉ cười đến run rẩy cả người.
“Ôi chao, bạn học, cậu đào hoa mọi lúc mọi nơi nha”.
Lưu Phỉ Phỉ đẩy đẩy kính mắt, ném ra một câu lời ít ý nhiều:”Khẩu vị thật nặng mà.”.Ngay cả em trai năm nhất cũng sa vào.
Ôn Nhiễm đầu đầy hắc tuyến, thật muốn đem mấy cái mặt này in dưới đất, đập vợt tennis vào mặt mấy người:”Cười, cười cái gì, có gì vui mà cười chứ?”
Đồng Chu nén lại, nói:”Cậu không có cảm giác gì sao? Cô bé kia mỗi lần phát bóng đều mang một làn gió lạnh thấu xương nha, liếc cậu một cái… haha…”
Thế này rồi mà cũng không có người an ủi, Ôn Nhiễm vô tội sờ sờ mũi, nhún vai:”Không có cảm giác gì, chỉ là thấy hơi áy này, được mọi người phó thác cho, lại còn thầy Diệp tận tình chỉ bảo.” Nói xong định thở dài, khí còn chưa kịp tuôn ra đã bị Đồng Chu chặn lại.
“Đúng là ngốc.Lúc nãy thấy Diệp còn ở đây xem trận đấu mà.”
“Cậu, cậu nói sao?”Ôn Nhiễm thất kinh.
Lưu Phỉ Phỉ gật đầu:”Ừ, từ khi mà cậu em năm nhất đến cố vũ cho tới khi cậu bị đối thủ vùi dập, toàn bộ đều xem.À, hình như còn nói một câu…”
“Gì?” Trực giác cho cô biết chắc chắn không có gì tốt, trực giác nói …
“Thầy Diệp nói với một giọng trầm như đàn vi-ô-lông, thầy nói” không ngoài dự liệu…” Lưu Phỉ Phỉ dò xét nhìn Ôn Nhiễm sau đó cười ha ha:” Cô nương, thầy nói quả không ngoài dự liệu, haha…”
Ôn Nhiễm :”…” Bây giờ cô chỉ có thể nói, trực giác của mình quá chuẩn.Cô ngưỡng mộ mình quá đi.
Từ khi bắt đầu tham gia hạng mục của học viện. hơn nửa thời gian cô phải đi theo giáo sư Ngô Nham làm điều tra.Cũng sắp tới thời gian tập trung báo cáo đề tài, mà giáo sư còn cố ý chỉ định cô lên trình bày.
Ôn Nhiễm nghe xong mà muốn ngất.Muốn cô trước toàn các giáo sư thuyết trình?Muốn cô cùng các vị tai to mặt lớn quản lý học viện của đại học B nói chuyện?Trường hợp này, thực sự quá sốc.Ôn Nhiễm ăn không vô ngủ không được, mắt như gấu mèo tham gia hội nghị thường kì sáng thứ sáu, Diệp Dĩ Trinh nhìn thấy mà kinh hoàng đến lắp bắp.
Việc này anh cũng được nghe từ Liễu Duyên, cảm thấy buồn cười:”Đây là cơ hội để tôi luyện bản thân, em không nên từ chối.Cơ hội khó như vậy không phải ai cũng có.” Anh dừng lại một chút, giọng nam trầm thấp lại vang lên:”Như vậy đi, Ôn Nhiễm Chủ Nhật này tôi không có việc gì, em mang b