Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện Tình New York - Hà Kin

Chuyện Tình New York - Hà Kin

Tác giả: Hà Kin

Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341260

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1260 lượt.

. Hôm nay ở nhà mà thôi?
Lại hít một hơi thở dài. Thư gởi ông luật sư đã xong. Tôi bấm vào chữ check mai. Quả không sai, đã thấy failure notice của những thư gửi trả. Tim tôi thắt lại, thế nào đây, lạy trời sẽ chỉ có ba địa chỉ email bị hỏng, Nam mô a di đà Phật. Thư cuối cùng đã được mở, và…
------
Và tiệm nail của ngày mai, đã đưa vào cuộc đời tôi một người đàn ông thứ hai, một nhân vật đáng kể cho câu chuyện tình mới đang ở hồi bắt đầu này của tôi.
Tôi mở thư, đếm thật nhanh sơ qua là mấy chú địa chỉ bị gửi trả. Hix, và chỉ có… ba thôi. Một địa chỉ email đã đi. Đó là địa chỉ Ryanx. Thật vui sướng. Tôi thở phào nhẹ nhõm một cái. May quá, thế là tôi đã có hy vọng. Tự nghĩ mình cũng lanh lẹn thông minh tháo vát ra phết đấy chứ. Và 15 phút dành cho mơ màng.
Ngồi ngắm tuyết rơi dày đặc, cả bên ngoài đều được phủ một màu trắng tinh khiết. Lúc này đang là cuối tháng Một, cơ quan của mẹ cũng đang chuẩn bị đón Tết Nguyên đán. Tự nhiên thấy cảnh vật đẹp và trong sáng tới kỳ lạ. Thèm được nhảy tưng tưng ra cái sân trụi cỏ ngay trước cửa sổ, có mấy cái ghế đá và mấy chiếc đèn cổ được phủ trắng tuyết trông như trong tranh vẽ minh họa của mấy truyện cổ tích. Có vẻ như đã khỏe hẳn, "người buồn thì cảnh có vui bao giờ" thế nên người vui thì cảnh có là bóng đêm mịt mùng vẫn thấy… vui. Thấy mẹ gõ cửa, ca cẩm:
"Khỏe chưa? Hôm qua đi đâu, làm gì mà ăn mặc thế nào để về đến nhà ra nông nỗi thế. Phải bảo vệ cái sức khỏe của mình chứ. Ốm đau có phải khổ thân mình đâu, khổ cả bố cả mẹ ra nữa chứ!"
Lần nào mà tôi ốm do phong phanh hay do bất cẩn đều bị bố mẹ than vãn, quả thực thì cũng chẳng oan uổng gì (nhưng mà giả sử mẹ mà biết lý do thì mẹ có thông cảm cho không nhỉ?). Mọi ngày thì cãi lại nhâu nhâu đấy, nhưng hôm nay hả, thấy mẹ mắng mà đáng yêu hơn bình thường, tôi cứ ngồi cười khúc khích làm mẹ tôi nói mãi cũng… chán! (Cứ cãi lại thì mắng nó mới thích, thường là vậy?)
"Thèm ăn gì không? Mẹ hâm lại cái bánh pizza trong tủ lạnh cho ăn nhé?"
Ối giời ơi, lại nhắc cái pizza mà đau lòng. Nhưng kể thì cũng thèm ăn thật, cho dù pizza này là pizza đông lạnh. Gật đầu cái rụp, ngồi hát vẩn vơ.
Nhà có tiếng gõ cửa, một cô hàng xóm cũng là người Việt, đang đi làm nail (là làm móng chân móng tay, nghề này là nghề độc chiếm của người Việt bên đó, kiếm rất khá mà trốn được thuế) ngó qua chơi trước khi đi làm. Hôm nay thấy mình dậy sớm, bèn hỏi han một chút. Rồi bất ngờ, cô ta bảo:
"Cháu thích đi học trang điểm và đánh móng chân móng tay không?"
Nghe móng chân móng tay thì tôi không thích. Nhưng nghe thấy trang điểm thì thích mê lên. Tôi đồng ý ngay tắp lự.
"Ê đi luôn không?".
"Ối không cô ạ, cháu đang bị cảm".
"Thế khỏe đi nhé, rồi đi, có khi kiếm được tiền đấy! Mai nhé, họ cũng cần người".
"À dạ vâng, hi hi". Tôi cười hơi bị nhiều!".
No say, tôi lại lăn ra ngủ tiếp, có lẽ do uống thuốc vẫn còn mệt. 10 giờ sáng, bất ngờ chuông điện thoại réo ầm ầm. Thằng em tôi uể oải chạy ra bên ngoài nghe máy, tôi nghe loáng thoáng: "Anh muốn gặp Hà Kin hả? Vâng, chị ấy ở nhà, chờ một chút nhé".
Tự nhiên tôi thót cả tim. Làm gì có ai gọi điện cho tôi bao giờ nhỉ. Tôi hầu như không bao giờ cho số điện thoại lung tung ở ngoài đường, vì đặc thù nghề nghiệp của mẹ, chỉ cho những ai tôi cho là "đáng tin tưởng" mà thôi. Thế thì, biết đâu… anh đã check mai và gọi ngay cho tôi thì sao. Ôi thế thì anh ta còn máu hơn cả mình ấy chứ, vì đã gọi ngay cho mình còn gì. Thế là chả đợi bé em gào lên, tôi hấp tấp ra bắt máy ngay.
"Ối giời, nhanh thế, đang định gọi".
"Ai đấy?"
"Không biết, nghe đi thì biết".
"Đàn ông à?".
"Thì nghe đi này".
Vừa chạy ra vừa hỏi han đầy tò mò. Chộp lấy cái máy:
"Xin chào Hà Kin, hôm nay cô bé OK chưa?"
Hix, ối giời, đấy là… ông luật sư. Tôi và ông ta có số điện thoại nhưng toàn liên lạc qua email là chính, tự nhiên hôm nay gọi điện. Làm tôi như ngã từ trên giường xuống đất.
"À cháu đang khỏe ra rồi, chỉ là bị cảm nhẹ thôi".
"Cháu biết thời tiết New York thế nào rồi đấy, chắc là cháu chưa quen với thời tiết ở đây, cô bé, cẩn thận nhé!"
"Cảm ơn chú, nhưng cháu bây giờ ổn rồi?".
"Chắc chắn chứ? Tôi đã chuẩn bị xong buổi hẹn hò của chúng ta vào buổỉ trưa nay rồi. Hay là đến nhà tôi nhé? Tôi sẽ về nhà hôm nay, tôi sẽ cho cháu xem cái này!"
Nhà ông ta ngay ở building bên cạnh. Tôi hơi chột dạ, cũng biết là ông ta già rồi, nhưng ở Mỹ hay ở đâu thì việc tới nhà người lạ mặt như thế này là tối kỵ, mà chả biết thế nào. Tôi tìm cớ thoái thác:
"Cháu không thể ra ngoài được, ngoài kia thời tiết đáng sợ lắm, ha ha".
"Ôi chán quá! Tôi định đánh đàn piano cho cháu nghe, và tôi có rất nhiều sách cho cháu làm luận văn".
Ồ, tự nhiên mắt tôi sáng rực lên, còn gì bằng, vừa được tới nghe piano, vừa có bao nhiêu là tài liệu tôi cần để về nhà dự định làm luận văn. Thế là chặc lưỡi, vẫn quyết định đi.
"OK, thế cháu đến".
"Được rồi, gặp cháu vào 12 giờ ở căn hộ của tôi nhé. Đừng quên mặc ấm và đem ảnh đi cho tôi xem đấy, cẩn thận nhé?" (tôi khoe có nhiều ảnh