Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện Tình New York - Hà Kin

Chuyện Tình New York - Hà Kin

Tác giả: Hà Kin

Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341268

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1268 lượt.

ới cưới xin gì cả!".
Ông ta vẫn tiếp tục đề tài. Cuối cùng, ông ta cũng chịu nói về mấy cuốn sách, mắt không ngừng nhìn tôi đầy (chắc lúc đó tôi thấy thế, he he) ông ta nói ráng sẽ mời tôi đến văn phòng và cô thư ký sẽ đưa cho tôi những tài liệu tôi cần, hiện giờ ông ta chỉ có một cuốn sách về luật quốc tế mà thôi! Tôi cảm ơn, tỏ vẻ bắt đầu thấy mệt mỏi và xin phép về ngay. Ông ta ngồi… suy nghĩ một lúc rồi bảo:
"OK, chào em, bảo trọng!"
Dường như ông luật sư đã nhận thấy tôi "sợ hãi" nên thôi không dám cưa cẩm tiếp nữa, giọng bắt đầu nhuốm mùi hờn dỗi.
Tôi ra khỏi cửa mà thở phào một cái. Đúng là nước Mỹ, chả biết thế nào, thật là "nguy hiểm", hừm. Tôi cũng thấy hơi mệt thật nên muốn trở về nhà để nghỉ ngơi. Sáng mai tôi sẽ theo cô hàng xóm kia đến chỗ tiệm nail học nail và trang điểm, biết đâu lại có việc ra tiền còn đi chơi.
Và tiệm nail của ngày mai, đã đưa vào cuộc đời tôi một người đàn ông thứ hai, một nhân vật đáng kể cho câu chuyện tình mới đang ở hồi bắt đầu này của tôi.






Trở về nhà, việc đầu tiên tôi lại nhảy vào check mail. Thật chán, vẫn là hai cái emails ban sáng, tôi cũng chưa kịp đọc. Hai cái mail, một cái báo tin vui, một cái chuyện buồn. Một người thì vừa có người yêu, người kia thì vừa chia tay người yêu. Đúng là nhân tình thế thái, muôn màu muôn vẻ. Chống tay lên bàn, lại ngắm nhìn ra cửa sổ. Cũng bắt đầu thấy khoẻ khoắn ra, thấy yêu đời hơn, dù trong lòng không thoải mái lắm, chợt nghĩ, có khi mình cũng một ngày viết mail, đủ cả hai thể loại như mấy người bạn kia!
Tôi chờ một đột phá cho ngày hôm sau. Sẽ được biết thêm mấy điều mới kỳ thú và có một niềm hy vọng đang được chờ đợi.
Buổi sáng, mới có 8 rưỡi cô hàng xóm đã có mặt, tôi cũng thấy hơi ngài ngại, quen được nằm ngủ nướng ăn chơi dông dài rồi, tự nhiên bây giờ lại phải ra khỏi nhà vào buổi sớm giá rét. Nhưng mà chậc lưỡi, đi thì đi, còn hơn nằm nhà quanh năm suốt tháng lãng phí thời gian. Cô ta giục tôi thật nhanh, và dặn dò vài điều để đi tiếp xúc Việt kiều tôi không nói năng lăng nhăng lỡ mồm.
Tôi được dẫn tới một con phố nhỏ vắng tanh, khoảng phố 7 mấy gì đó, Cửa hàng nail bé tí tẹo, chỉ có 3 cái bàn, một anh chủ và một cô làm nail. Một cái bàn trống, chắc để dành cho tôi. Cửa hàng bé tí nhưng rất sạch sẽ và hai người rất dễ thương.
Ở đây có dịch vụ nhổ lông mày bằng wax rất hay và đẹp, cả vẽ móng nữa. Tôi xin học hai thứ đó. Wax lông mày là dùng một cái que gỗ nhỏ, quết wax lên lông mày rồi dùng vải giật ra thành hình.
Chúng tôi đi từ downtown lên uptown. Tới mỗi nơi tôi chỉ hỏi một câu thôi: "Is there any one whose name is Ryan working here?" "May be Ryan X something". Tất nhiên là những cái lắc đầu. Anh chủ quán nhìn tôi đầy thông cảm. Thực ra lúc đó tôi cũng nản lắm rồi, tôi chả thích đi tìm nữa, nhưng tôi cũng thấy thoải mái trên đường đi, nói chuyện được khá nhiều với anh chủ quán, anh ta dẫn tôi vào ăn ở một quán ăn Nhật trên Time Squares để ăn trưa. Anh chủ là một người đàn ông khá từng trải, rất ga lăng và quan tâm tới tôi. "Trông em lạ nhỉ? Thảo nào bọn khách da màu nó thích em thế". "Haha, ở Việt Nam em cũng được coi là người da màu mà".
Bữa trưa xong, tôi quyết định sẽ không chiếm thêm buổi chiều của anh nữa, nói rằng thế đã đủ và muốn trở về nhà. Chúng tôi chia tay nhau, tôi lên tàu F. "Bất ngờ sẽ đến với em trong Valentine này đấy". Anh ta nói vậy, tôi mỉm cười!
Ngồi trên tàu. Bất chợt một ý tưởng lóe lên. Tôi cũng gặp anh trên chuyến tàu F này. Ngày đó có thể anh đi làm về, tôi chợt khựng lại cố nhớ xem cái con phố mà tôi bất ngờ gặp anh là ở đâu. Tôi lờ mờ nhớ ra, đó cũng là một con phố có số 5, sao tôi không nghĩ ra sớm nhỉ, xem trong danh sách của mình. Có một dental office ở đúng chỗ đó. Mắt tôi sáng rực. Tôi nhảy xuống ngay tắp lự, đúng cái bến đó!
Chạy lên, hớn hở, đi tìm vội. Chẳng lâu, tôi tìm ra ngay một tiệm nha sĩ nho nhỏ, có một cái tên rất kiêu hãnh và…khó nhớ. Đứng ngòai cửa, lại thở dài một cái, tôi đẩy cửa bước vào. Cô trợ lý ngồi bên trong hỏi ra: "Yes, may i help you?" (Tôi có thể giúp gì được cô?). "I’m looking for someone" (Tôi muốn tìm một người). "Who are you looking for?" (Cô tìm ai vậy?). "Is there anyone whose name Ryan working here? (Ở đây có ai tên là Ryan không?) "Oh, Ryan Xas, you mean?" (Ryan Xas phải không?). "Yes, yes" (Vâng, vâng) . Tôi vâng tán loạn luôn, chắc không thể nhầm được nữa rồi. "Well, he’s off today, m’dam" (Hôm nay anh ấy nghỉ rồi!).
----
Mệt nhoài, 12 giờ trưa, anh chủ bảo tạm nghỉ đã, rồi rủ tôi đi ăn. Tôi và anh ta đi vào một quán ăn Ý ngay gần tiệm để về cho nhanh. Chả hiểu sao cả buổi cứ ngồi nhìn tôi ăn, làm tôi ngại quá cứ cúi xuống cười một mình.
Có duyên ở chân trời cũng sẽ gặp,
Vô duyên ngay trước mặt cũng như không…
"Cô có thể để lại tên của mình ở đây và tôi sẽ báo cho anh ấy gọi điện lại cho cô. "(í, nói nhỏ, tự nhiên giọng cô trợ lý lạnh tanh tỏ vẻ khó chịu, ha ha).
"Tôi có thể xin số của anh ấy được không? Tôi là bạn của anh ấy"