Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Có Chạy Đằng Trời

Có Chạy Đằng Trời

Tác giả: A Đào Đào

Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341538

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1538 lượt.

hàu sống, cơm viên phô mát cùng đủ loại món ngon được bưng lên, sắc mặt Tiểu Huyên ngày càng khó coi.
Sơ Vân ngồi kế bên kinh ngạc nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô hỏi, “Làm sao vậy?” Cô vươn tay sờ trán Tiểu Huyên.
“Có…có hơi buồn nôn, em ra ngoài nghỉ ngơi một chút đã.” Tiểu Huyên nhìn thức ăn trên bàn rồi không chịu nổi mà cảm thấy muốn nôn, nhanh chóng chạy ra xa khỏi tất cả các món ăn.
Sơ Vân vội vàng chạy theo cô ra ngoài.
“Tiểu Huyên, cái…cái kia của em đã bao lâu rồi không tới?” Sau khi Tiểu Huyên hít thật sâu không khí mát mẻ ngoài cửa sổ cố nén cảm giác khó chịu này xuống, Sơ Vân nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nháy đôi mắt to khẽ hỏi cô.
“…” Tiểu Huyên vuốt ngực nhíu mày nghĩ ngợi một lát, sau đó ngạc nhiên giương mắt nhìn Sơ Vân. Trong đôi mắt to xinh đẹp của cô đều là niềm vui sướng tràn ngập.
Sơ Vân khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt ve cái mũi thon gọn của cô.
“Em nha.”
Ngoài cửa sổ, hai người đàn ông đã trò chuyện xong đang thong thả đi về biệt thự, Hạo Hạo lấy cớ đi cùng ba nhưng trên thực tế là đến tầng ngầm bí mật để “chơi đồ chơi” cả buổi trưa cũng đang đi ra, chuẩn bị trở về biệt thự thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn.
Lục Tiến bế con đi trước, Euler miễn cưỡng theo sau nhìn hai ba con khăng khít thân mật, phẫn nộ không thôi. Anh không hề biết trong căn biệt thự lúc nãy đã đầy ắp tiếng cười nói lại đang có một sự bất ngờ mà anh mong chờ đã lâu đang đợi anh.
Mặt trời ngả về đằng tây, chân trời nhuộm một màu đỏ rực của ánh chiều tà. Trên hòn đảo nhỏ thiên đường, hơi thở ấm áp, sáng ngời, thơm ngát của ánh mặt trời kéo dài mãi không tan.
Nơi này không có toan tính, không có mưu kế cũng không có người bị người khác lừa gạt, là nơi tình yêu cùng tình bạn tề tụ với nhau, khiến cho tâm hồn trong bạn trở nên trong sáng, tính mệnh của bạn cũng trở nên trọn vẹn, đầy mộng tưởng, không có lừa gạt mưu toan.
Trên con đường tình yêu, không có dối gạt.
Chúng ta không quan tâm đến những gian khổ trên con đường này, anh nắm tay em, em đi theo anh. Núi cao tới đâu em cũng cùng anh vượt qua. Rốt cuộc thì chúng ta cũng sẽ vượt qua hết thảy tăm tối, trèo lên đỉnh núi.
Trên bầu trời đêm, em nhìn thấy có thứ gì đó xinh đẹp hiện lên trên nền trời quang, vì vậy chúng ta tay nắm tay, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
HOÀN






Tết âm lịch, một ngày trước Tết, Thẩm Lan chạy về biệt thự nhà họ Thẩm.
“Chị dâu à, chị xem cái này đi.” Trong phòng khách, cô đưa phong thư trong tay cho mẹ Thẩm gầy gò.
“Thứ gì đây?” Mẹ Thẩm vẫn quần áo tươm tất như trước nhưng rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều nhận thứ trong tay cô, vẻ mặt ảm đạm, dường như không khí Tết cũng không thể khiến cho bà vui lên chút nào.
“Chị mở ra xem thì biết.” Thẩm Lan mỉm cười nhìn bà, khóe mắt rưng rưng.
Mẹ Thẩm nhìn cô, cười nhạt một tiếng rồi tiện tay rút thứ trong phong thư ra.
Đây là ngôi trường học tốt nhất trên núi, cũng là trường học duy nhất trong vòng một trăm dặm.
Ngôi trường tiểu học được tu sửa cách đây hai năm hôm nay đã trở thành nơi mang lại hy vọng cho vô số người trong vùng núi này. Bởi vì ở đây những bậc cha mẹ vốn không đủ khả năng cho con mình đến trường chẳng những được miễn trừ học phí mà định kì còn được lĩnh sách vở cùng dụng cụ học tập ở trường, thậm chí chỉ cần bọn nhỏ có thể làm được một vài việc trong khả năng như quét dọn lớp học thì bọn trẻ còn được ăn cơm trưa miễn phí trong trường.
Tất cả những việc này cũng đã khiến cho những người dân thuần phác vùng núi biết ơn không thôi. Vì vậy, năm mới đến, bọn họ đã dùng cách của mình để biểu đạt lòng cảm kích với người mà họn vô cùng tôn trọng.
Trong khu vườn của một nhà nông rộng rãi phía sau trường học, bức tường bao cao cao không ngăn được những bông tuyết bay đầy trời, cũng không ngăn được lớp lớp người trong vùng tới tặng lễ vật.
Ông giáo già tóc hoa râm, đeo mắt kính nho nhã nhìn một đống khoai lang khoai tây trứng gà trong sân, còn có hơn mười con gà kêu oang oác trong góc, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Không đợi ông lo lắng thêm, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Trong nhà bếp, bà cụ tóc hoa râm quấn một chiếc tạp dề hình hoa, tay chân lanh lẹ thái mấy thứ trên thớt, nước trong nồi trên lò đã sôi, trên bàn cơm còn bày biện một chậu sủi cảo thật đầy.
Bên cạnh bàn ăn, năm sáu đứa trẻ mặc đồ mới vẻ mặt vui sướng nhìn động tác nhanh nhẹn của bà lão, xoa xoa tay chờ giúp bà làm vằn thắn cho năm mới.
“Bà ơi! Bà ơi!” Ngoài phòng, một cô bé khoảng mười hai tuổi cầm một phong thư chạy vào.
“Đây! Bà ở trong này!” Bà lão cũng không ngẩng đầu lên, cầm một khối bột bắt đầu nhào, bọn nhỏ ngồi trước bàn lập tức tranh nhau làm phụ.
“Thư của bà ạ, ông đang bận nên bảo cháu mang vào cho bà.” Cô bé ngoại hình xinh xắn phất phất phong thư trước mặt bà.
“Nhất định là thư của bọn nhỏ gửi cho bà rồi, cháu mau đọc giúp bà nào.” Bà lão cười tủm tỉm ngẩng đầu lên nhìn cô bé.
“Dạ!” Cô bé nhanh chóng mở phong thư, lấy thứ bên trong ra.
“Chỉ có một tấm hình của


Old school Swatch Watches