
Tác giả: Gián Kêu Oai Oái
Ngày cập nhật: 04:35 22/12/2015
Lượt xem: 134915
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/915 lượt.
t điện thoại ra gọi không phải là ba, mà chính là ông quản gia. Tranh thủ lúc cô ấy còn ngơ ngẩn nhìn về phía đôi giày nằm lăn lóc giữa đường, tôi đã gửi tin nhắn cho ông quản gia, chỉ thị những gì cần nói.
He he he, hệ thống định vị đó thật ra cũng không đến nỗi quá quý hiếm, cái chính ở đây là tôi cố tình hét giá trên trời, lừa Khiết Du vào tròng.
Trên đời này, không có gì thú vị bằng chọc ghẹo những cô gái ngốc nghếch.
Ngày…Tháng…Năm…
Hôm nay đi xem phim kinh dị, có cả Phi Long nữa. Vốn dĩ tôi nghĩ nếu Khiết Du quá sợ hãi thì sẽ ra tay nghĩa hiệp, nắm tay cô ấy an ủi.
Nhưng mà, hoạt động xem phim ma đầy bi kịch này….
Thiếu chút nữa là tôi hét ầm lên rồi, tiên sư cái gã đạo diễn, ruột gan nội tạng của người ta có phải là thứ cho ông tung hứng múa may đâu chứ?
Dù gì, tay cũng nắm được rồi.
Ngày…Tháng…Năm…
Không xong rồi, tôi bị cô nàng quái dị đó ám ảnh rồi!
Gia đình cô ấy rất tuyệt. Bầu không khí ấm áp hạnh phúc đó, dường như với tôi, chỉ còn tồn tại trong hồi ức.
Ngày…Tháng…Năm…
Cảm thấy như bị trúng tà, lại hôn cô gái ấy.
Cũng tại Khiết Du chọc tức tôi, làm tôi nhất thời hồ đồ!
Tuyệt vời nhất là khi bạn cướp được nụ hôn đầu của bạn gái mình, trao luôn nụ hôn đầu của mình cho cô ấy cũng là điều thú vị. Tuy nhiên, trên cả kì diệu là khi hai việc đó xảy ra cùng một lúc.
Tôi cẩn thận dành cho cô ấy một chỗ tương đối quan trọng trong tâm tư.
Ngày…Tháng…Năm..
Đau đầu quá, cô ấy né tránh tôi.
Cô em, cô tưởng nằm trên giường tôi cả đêm, phá huỷ thanh danh của tôi, làm đầu óc tôi trở nên điên loạn, xong việc thì có thể phủi mông dễ dàng bỏ đi như vậy đấy hả?
Còn nữa, tờ ngân phiếu đó trông thật khó coi. Đáng ra, tôi sẽ phải cầm lấy, như vậy là lời 15 triệu còn gì, từ trước đến nay tôi vẫn rất mê tiền mà. Tuy nhiên, đối diện với cô ấy, lại không muốn.
Mất cô với món tiền rách đó ư? Không cam tâm.
Khi Gián lật được đến trang này thì đã thấy đồng chí Hán Khanh lù lù cầm dao phay từ phía sau tiến lại, sắc mặt tương đối hoành tráng….
Những âm thanh cuối cùng còn sót lại là: Tiếng gián kêu, tiếng đồ đạc kêu loảng xoảng và tiếng dao chặt chém “cheng cheng cheng”.
Công việc đọc trộm nhật ký của anh ấy đến đây vậy là đành bỏ dở…
Nắm lấy tay anh
Dạo gần đây, tâm trạng bạn Hán Khanh nào đó hình như không được tốt.
Rất không tốt.
Bạn nhìn xem, lúc nào hắn cũng trình diện bộ mặt đen sì ủ dột như miếng thịt khét đó trước thầy cô và bạn học, cặp mắt thì đỏ ngầu và tóc tai lúc nào cũng trong tình trạng nhớ nhung tuyệt vọng với những cái lược, rõ ràng là thê thảm vô cùng.
Người ta đồn rằng, hình như đêm nào Hán Khanh cũng phải vác đao đi đánh giặc, tệ lắm thì cũng là ngồi nói chuyện phiếm với Thiên Lôi.
Nếu chúng ta thử tưởng tượng là bọn họ đang nằm tâm sự, thì nguyên văn những âm thanh của cuộc “tâm sự” lúc đó sẽ là như thế này:
Hán Khanh: “Khò…híp…”
Khiết Du: “Bờ ợ…khò khò…”
Hán Khanh: “Chẹp…chẹp…khò…khò…”
Khiết Du: “Híp…híp…”
Đám con trai còn lại trong lớp: “@#$%^****@@”
Nhưng rất nhanh sau đó, một giả thiết khác lại được đưa ra nhằm giải thích cho vấn đề ngủ li bì như heo của cặp đôi kì quái này:
Nhỡ đâu…Hai người bọn họ cùng nhau thức khuya để…Ô hà hà…
“Chậc chậc, giới trẻ ngày nay, sinh lý phát triển quá sớm rồi!” – Bọn con trai gục gặc với nhau, ánh mắt ai nấy đều loé lên vẻ thấu hiểu đen tối.
Trong khi đó, hai nhân vật chính vẫn không hay biết gì, hồn nhiên tiếp tục sự nghiệp ngủ ngày vô cùng mất thể diện của mình.
Khụ, nhưng chân tướng thật sự lại chính là….
Mấy đêm nay, Hán Khanh vật vã bên hệ thống dữ liệu của tập đoàn, bị Kẻ Mộng Du nào đó hành hạ đến nỗi sắp nôn ra máu. Thời hạn thử nghiệm sắp hết, nếu Kẻ Mộng Du không thể sờ vào mớ dữ liệu vô cùng quan trọng đó, thì vụ mua bán này coi như huỷ bỏ. Đồng thời, sẽ nâng cao uy tín về hệ thống bảo mật của tập đoàn, thu hút nhiều khách hàng tiềm năng.
Cho nên, dạo này tên hacker biến thái đó điên cuồng tung ra những chiêu trò cũng biến thái không kém. >_<
Đêm thứ nhất, Kẻ Mộng Du đủng đỉnh đột nhập vào trang chủ, nhưng sắp tiếp cận với hệ điều hành thì đụng phải một bức tường lửa (firewall), thế là hắn ta ngông nghênh tung vào máy tính Hán Khanh một bài thơ kì quái:
“Này bạn thân yêu, tại sao không open cho tôi vào copy?
Tại sao lại giấu file trái tim trong những ô bảo mật?
Hại tôi đã suýt rách quần khi cố vượt firewall…”
Hán Khanh sặc.
Vậy là, đêm tiếp theo, rồi đêm tiếp theo nữa, tên hacker chết bầm đó liên tục quậy phá, biến trang web của tập đoàn và máy tính của Hán Khanh thành một bãi…..rất khó coi.
Cuối cùng, khi một binh đoàn vịt đẹt hùng hậu lần nữa tràn qua hệ thống máy chủ, Hán Khanh đã bùng nổ.
Thật sự không bút nào tả xiết những gì đã xảy ra trong cuộc chiến ác liệt hôm ấy, chỉ biết sau trận đánh này, một số chiếc máy tính đã chập mạch và về lại với cát bụi…
Ôi, thương trường, đây chính là sự tàn bạo của thương trường! = =
.oOo.<