Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Tác giả: Cửu Bả Đao

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 134807

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/807 lượt.

con gái dễ tạo cho người khác cảm giác thoải mái, không ra vẻ ta đây học sinh giỏi, chưa bao giờ nói về thành tích của mình, thật sự là cùng Thẩm Giai Nghi ngày ngày đối thoại, tôi từ tự thấy mình thấp kém biến thành có hứng thú. Dẫu sao được gặp một bà cô lắm điều vừa xinh đẹp vừa trẻ trung thế này cũng là chuyện quý hiếm gặp.






Phố Lý là một nơi non nước hữu tình, không khí trong lành. Ở giữa rừng cây hít thở thật sâu, rõ ràng có thể cảm nhận được không khí thanh sảng như đang tràn căng trong lá phối, đến nỗi mà ta không nỡ thở ra.
Cô Châu Thục Chân đưa ba mươi mấy đứa học trò đi chơi, cả lớp đi trên cây cầu nhỏ vắt qua khe núi, cùng cười hi hi ha ha, ánh sáng mặt trời làm chiếu qua làm chói cả mắt. Ánh sáng mặt trời xuyên qua cành lá đang xao động, in bóng xuống người đi đường hệt như đàn cá tung tăng bơi lội.
Thẩm Giai Nghi gạt bỏ được đống sách vở sang một bên thì vô cùng vui sướng, cùng Hoàng Như Quân, Diệp Thục Liên đi đường nói chuyện không ngừng, làm cho cô Châu Thục Chân không khỏi ngạc nhiên vì không ngờ cô học trò chăm chỉ của mình lại có thể nói chuyện liến thoắng như thế.
Cô Châu là một Phật tử thành kính, bắt chúng tôi đầu tiên phải vào Tinh Xá của Phố Lý Sơn ngồi thiền.
“Cô ơi, chúng em đi đường xa vạn dặm tới đây sao lại phải ngồi thiền ạ?” Liêu Anh Hoằng huơ tay. Liêu Anh Hoằng thân hình cao lớn, thành tích học tập rất tốt, nhưng cũng thích đến lớp cùng mấy đứa đại nghịch gây chuyện cười. Khiếu hài hước là thiên tính quý giá của cậu ta.
Tôi mở to mắt, phát giác định tính không sai là Liêu Anh Hoằng cũng đã mở mắt rồi, chúng tôi nhìn nhau khẽ cười một tiếng.
“Mày nhìn Quái thú này!” Tôi mấp máy môi nói, đánh mắt về phía thân hình như muốn đổ của Quái thú.
“Đẩy cho nó đổ?” Liêu Anh Hoằng đảo mắt, mấp máy môi đề nghị.
“Không, xem tao này.” Tôi nói thầm.
Tôi từ từ cởi tất, đem cái tất thối tẩm mồ hôi của cả một ngày leo núi huơ huơ trước mũi Quái thú. Quái thú đang ngủ say bỗng mặt nhăn mày nhó, nhìn bộ dạng của đó có vẻ như trong mơ thì gặp phải một Hỏa Diệm Sơn đầy rác.
“Trò này hay!” Liêu Anh Hoằng người động một phát, trên khuôn mặt lộ ra vẻ muốn phá lên cười.
Liêu Anh Hoằng cũng bắt chước tôi từ từ duỗi chân, đưa cái cẳng dài đưa ra ngoáy ngoáy liên tục trước mũi Hứa Chí Chương, lúc này đang chuyên chú ngồi thiền.
Hứa Chí Chương hoàn toàn không hay biết, làm cho tôi không nhịn cười nổi.
Từ đó, tôi và Liêu Anh Hoằng liên tục cười thầm hục hặc, dần dần cũng làm cho nhiều bạn học khác mở mắt ra, tất cả được một phen ngạc nhiên, trong phút chốc dần dần chấn động.
“Thật chả ra làm sao cả!” Dương Trạch Vu mấp máy môi nhưng mặt thì cười lộ vẻ rất vui sướng.
“Không, thế này mới gọi là chả ra làm sao này.” Tôi cười hi hi duỗi thẳng chân ra, cởi tất, dùng lăng ba vi bộ đến trước mặt Hứa Chí Chương, đem cái tất hôi để trước mũi cậu ta rồi vắt lấy vắt để, ép hết cái mùi chua ra.
Tôi và Liêu Anh Hoằng cùng giáp công đưa chân thôi, Hứa Chí Chương rất không tự nhiên nhăn mày.
“Hóa ra là vậy, thiện tai thiện tai.” Dương Trạch Vu tỉnh ngộ, thế là cũng bình tĩnh duỗi chân, cố gắng đưa chân tới trước mũi Hứa Chí Chương, gắng sức xoay xoay cái chân thối.
Bạn lớp tôi đứa nào mở mắt ra nhìn thấy cách này, ai ai cũng đều bật cười, đến cả Quái thú cũng tỉnh dậy.
Lúc này học sinh ngoan ngoãn Thẩm Giai Nghi cũng bị ảnh hưởng bởi không khí kỳ dị xung quanh, nhịn không nổi bèn mở mắt ra, vừa nhìn thấy Liêu Anh Hoằng với Dương Trạch Vu hai chân đang giơ ra, còn tôi thì đang ngồi xổm, huơ huơ tất thối trước mặt Hứa Chí Chương, Thẩm Giai Nghi cười bật lên thành tiếng.
Nghe thấy tiếng cười, Hứa Chí Chương ngay lập tức mở mắt, cô Châu cũng mở mắt ra, mấy sư phụ đang làm lễ cũng mở mắt. Tội lỗi tội lỗi.
Tôi nhanh chóng đi tất vào, nhưng Liêu Anh Hoằng và Dương Trạch Vu thì không kịp thu chân thối về, lung túng dừng lại ở giữa không trung. Hứa Chí Chương sắc mặt biến đổi, chỉ chực muốn mắng một tiếng thật to.
Cô Châu nhớn nhác véo lấy tai tôi, kéo 3 tên đại náo cùng khổ chủ Hứa Chí Chương ra khỏi Tĩnh tọa thất.
“Chết tôi không cơ chứ, sao lại làm cô mất mặt thế này! Các em đi ra ngoài đúng tấn! Đứng tấn cho đến khi cả lớp tĩnh tọa xong thì mới thôi!” Cô Châu vô cùng tức giận, nghe thấy đằng sau lưng mình, từ trong Tĩnh tọa thất phát ra một trận cười kinh thiên động địa, mặt cô tái mét lại.
“Thưa cô, em là người bị hại mà!” Hứa Chí Chương tủi thân nói, nắm chặt bàn tay.
“Em chắc chắn phải làm gì chứ không dưng các bạn lại trêu chọc em! Tất cả đứng tấn!” Cô Châu tức mình quay người, Hứa Chí Chương không dám biện bạch thêm chỉ có cách đứng tấn.
Chiều xuống, Liêu Anh Hoằng, Dương Trạch Vu, tôi cùng khổ chủ Hứa Chí Chương cùng đứng tấn bên ngoài Tĩnh tọa thất, gió nhẹ man mác thổi tới mùi hương dìu dịu, kể ra thì cũng không quá tồi tệ.
“Bọn mày vừa mới chơi trò gì hả! Thật chả có giáo dục gì cả, tại sao lại chơi tao? Tại sao không chơi Hứa Bác Thuần kìa!” Hứa Chí Chương bất bình,