
Tác giả: Lý Lý Tường
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341870
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1870 lượt.
h Phi cũng tới, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên người Chu Dạ đang ngồi một góc, nhìn cô không nói gì. Mọi người kéo cậu ta tới quán rượu, mượn rượu giải sầu. Không khí chia tay khiến mọi người rất thương cảm bùi ngùi.
Những người tuổi trẻ ở cạnh nhau, luôn xúc động rất nhiều.
Ninh Phi nói sáng sớm mai phải đi, mọi người đều về sớm. Mấy nữ sinh ôm hắn không chịu về, hắn cũng lặng lẽ không đẩy ra. Chu Dạ là người cuối cùng chào hỏi, xoa đầu hắn nói: “Thuận buồn xuôi gió, học tập tiến bộ.” Lúc tay sắp rút về, cậu ta nắm lấy. Kéo cô đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
Giai điệu âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, cậu ta vươn tay, cúi người làm động tác mời: “Tiểu thư, xin hỏi tôi có may mắn mời cô nhảy một bản không?” Cô cười, tâm tình cũng mềm mại đi nhiều. Đặt tay vào lòng bàn tay cậu ta: “Đương nhiên.” Nếu đã không thể làm được gì, cô hi vọng sẽ để lại cho cậu ta một kỷ niệm tốt đẹp.
Chu Dạ nhíu mày: “Tiến bộ rất nhanh.” So với lần trước, kỹ thuật nhảy đã thành thạo hơn nhiều. Mỗi một bước nhảy, đều rất phong độ, dường như đã tập luyện rất chăm chỉ. Ninh Phi hơi ngửa đầu, giống như đang cẩm nhận gì đó, giống như khắc sâu thời khắc này trong đầu, suốt đời không quên. Thật hi vọng có thể mãi mãi nhẹ nhàng xoay tròn, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, nhưng bản nhạc nào chẳng có điểm dừng, đã tới thời gian chia xa.
Hai người đi ra, cả quãng đường không nói gì, đi tới đầu đường. Chu Dạ vẫy vẫy tay, phải ra về. Ninh Phi giữ cô lại, chạy tới đường lớn mua một bó hoa to, ngay cả ban đêm, vẫn rất náo nhiệt.
Chu Dạ đùa giỡn: “Em đã tặng chị nhiều hoa lắm rồi, thật sự không cần lãng phí như vậy. Chị không còn chỗ trưng bày nữa.” Ninh Phi nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Về sau có muốn tặng, cũng không được nữa rồi!” Giọng nói đau đớn trống vắng. Ảm nhiên tiêu hồn giả, duy biệt nhi dĩ hĩ![46'>
Chu Dạ im lặng rất lâu, nhẹ giọng nói: “Em đi đi, chị ở đây nhìn.” Khóe môi Ninh Phi run run, muốn nói lại thôi, giống như có hàng vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài. Im lặng xoay người rơi đi.
Chu Dạ đứng ở đầu đường, phiền muộn thật lâu, bà chủ bán hoa thấy cô không nhúc nhích, hỏi cô có bị làm sao không, có phải cảm thấy không khỏe không. Cô vội lắc đầu, đến gần hỏi: “Cô ơi, đây là hoa gì thế ạ?” Chỉ vào hoa trong tay. Bà chủ nói: “Hoa Lưu ly” (ish: tên tiếng Anh là “Forget me not”)
Hoa Lưu ly
Haizz… forget me not, nhớ tới Ninh Phi, cô càng buồn bã.
Một tuần sau, có người đưa cho cô một bức thư, trên bức thư không ghi tên người gửi, chỉ viết tên cô. Mở ra vừa thấy, là một tờ giấy lụa, bên trên chỉ có duy nhất một bài thơ, không có mở đầu, cũng không có kết cục, ngay cả thời gian cũng không có. Bài thơ có tên là “When you are old”
Bản Hán Việt:
“Đương nhĩ lão liễu, đầu phát hoa bạch, thụy ý trầm trầm,
Quyện tọa tại lô biên, thủ hạ giá bản thư lai,
Mạn mạn độc trứ, truy mộng đương niên đích nhãn thần,
Na nhu mỹ đích thần thải dữ thâm u đích vựng ảnh.
Ái quá nhĩ đích mỹ mạo, dĩ hư ngụy hoặc thị chân tình,
Duy độc nhất nhân ái nhĩ na triêu thánh giả đích tâm,
Ái nhĩ ai thích đích kiểm thượng tuế nguyệt đích lưu ngân.
Tại lô sách biên, nhĩ loan hạ liễu yêu,
Đê ngữ trứ, đái trứ thiển thiển đích thương cảm,
Ái tình thị chẩm dạng thệ khứ, hựu chẩm dạng bộ thượng quần sơn,
Chẩm dạng tại phồn tinh chi gian tàng trụ liễu kiểm.”
Bản gốc:
When You Are Old
- William Butler Yeats (1865-1939)
When you are old and gray and full of sleep,
And nodding by the fire, take down this book,
And slowly read, and dream of the soft look
Your eyes had once, and of their shadows deep;
How many loved your moments of glad grace,
And loved your beauty with love false or true,
But one man loved the pilgrim soul in you,
And loved the sorrows of your changing face;
And bending down beside the glowing bars,
Murmur, a little sadly, how Love fled
And paced upon the mountains overhead
And hid his face among a crowd of stars.
Bản dịch (của Lục Hương)
Khi em về già
Khi em già nua, tóc hoa râm, mỏi mệt,
Gật gù bên lò sưởi, cầm quyển sách này,
Đọc chậm rãi, mơ về ánh nhìn dịu dàng
Và sự sâu thẳm từng có trong mắt em;
Có bao người si mê dáng em yêu kiều,
Vì sắc đẹp của em, chẳng thiết đúng sai,
Duy chỉ có một yêu tâm hồn phiêu bạt,
Và nỗi sầu trên nét mặt em thay đổi;
Người đó cúi xuống bên lò sưởi bập bùng,
Buồn bã thì thầm, tình đã thấm thoắt qua,
Thong thả dạo bước trên những đỉnh núi cao,
Giấu đi gương mặt giữa những vì tinh tú.
Một bản dịch khác: (Wiki)
Khi em đã già
Khi em đã già, mái tóc điểm bạc
Một mình em bên bếp lửa, cúi đầu
Em mở cuốn sách này, hãy đọc thật lâu
Có bóng xưa toả ra từ ánh mắt.
Biết bao kẻ yêu vẻ vui tươi phút chốc
Yêu vẻ đẹp của em, giả dối hoặc chân thành
Nhưng chỉ một người yêu tâm hồn hành hương của em
Và yêu nét buồn đổi thay trên gương mặt.
Em cúi xuống, giọng thì thào, khoan nhặt
Đượm vẻ buồn sao tình vội qua mau
Tình vút bay lên tận đỉnh núi c