XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Có Lẽ Là Yêu

Có Lẽ Là Yêu

Tác giả: Lý Lý Tường

Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341869

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1869 lượt.

hông biết bọn họ lại buôn chuyện về ai nữa.
Một lát sau, nghe thấy một người thở dài: “Vừa mới kết hôn, đã xảy ra chuyện như vậy, Chu Dạ thật đáng thương.” Người kia nói: “Cho nên mới nói đại thiếu gia có tiền, hoa hoa công tử đều không đáng tin! Đã kết hôn rồi, còn lăng nhăng với người phụ nữ khác, Chu Dạ mà biết, không biết sẽ đau lòng thế nào.” Cô biến sắc, hóa ra người đàn ông mà bọn họ đang nói chính là chồng cô – Vệ Khanh!
Cô cố gắng trấn tĩnh đi ra, mất hồn mất vía đi về lớp, một đám người vây xung quanh một chiếc laptop nhìn ngó, ríu rít bình luân, thấy cô, tất cả mọi người đều im lặng, tìm cớ rời đi. Cô liếc mắt một cái, trên trang web ghi rõ là ảnh chụp Vệ Khanh và một nữ ngôi sao truyền hình hôn môi, tiêu đề màu đỏ ghê người. Trong cơn giận dữ, cô nhìn chằm chằm máy tính, hận không thể đâm thủng người trước mắt.
Lục Đan thấy sắc mặt cô thay đổi, quan tâm hỏi: “Chu Dạ, bạn có khỏe không? Đừng tin mấy cái tin lá cải mà cánh phóng viên giải trí đưa tin, bọn họ vì muốn người đọc chú ý, cái gì chẳng nói được. Sống cũng có thể nói là chết! Chẳng qua Vệ Khanh lọt vào tầm ngắm của bọn họ mà thôi. Cái cô diễn viên này suốt ngày gây scandal, chẳng qua cố ý nổi bật, bám vào đàn ông thôi, bạn đừng để ý.” Chu Dạ tức giận, tay run rẩy, môi run run, nửa ngày không nói ra lời. Đây không phải tát cho cô một bạt tai trước mặt mọi người sao?
Lục Đan kéo cô ra ngoài, khuyên giải: “Đây chỉ là trường hợp xã giao lễ nghi thôi, có lệ mà thôi. Chẳng qua bị đám phóng viên cố ý phóng đại, viết khó coi, đừng tức giận chuyện không đáng. Báo lá cải, có bao nhiêu phần trăm là thật chứ? Báo chí vì muốn thu hút người đọc, chuyện gì cũng có thể xảy ra, qua vài ngày nữa sẽ chẳng còn ai nhớ…”
Trong lòng Chu Dạ, sóng to gió lớn, bề ngoài lại lắc đầu nói: “Yên tâm, mình không sao, hi, nói thật đấy, không phải chỉ là một tấm ảnh chụp thôi sao, cũng không biết là thật hay giả, có lẽ là do người khác rắp tâm bất lương, cố ý ghép tranh không chừng. Bây giờ trên mạng, chuyện thật thật giả giả cũng khó nói lắm…” không đợi nói dứt câu, vội vàng rời đi.
Cô còn nhớ rõ trước mặt bạn học phải làm bộ như không biết việc gì xảy ra, giữ mặt mũi cho hắn! Có lẽ có người đồng tình, hoặc thương hại, hoặc xấu xa chờ cô đau lòng, cô sẽ không để họ được toại nguyện!
Đi qua hành lang, cô còn nghe thấy một bạn học nói: “Ôi! Cái gì? Chồng Chu Dạ hôn người khác á?” Dường như tất cả mọi người đều nói về chuyện này. Rốt cuộc cô không chịu nổi nữa, tức sùi bọt mép, nổi trận lôi đình, hầm hầm đi về nhà. Giờ bảo cô ở lại trường thế nào được? Toàn bộ mọi người đều biết chuyện chồng cô trước mặt đông đảo phóng viên hôn người khác. Ngay cả bước chân ra khỏi cửa cô cũng không dám đi, sợ mọi người chỉ trỏ, cô không thể nào đứng dậy nổi.
Lời đàm tiếu của thiên hạ thật đáng sợ. Mà điều khiến trái tim cô băng giá là, Vệ Khanh không hề đả động gì tới chuyện này, dù chỉ một câu!
[48'>: “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại” :có 3 điều bất hiếu với cha mẹ, trong đó không có con là điều nặng nhất.



Mang thai


Edit: Ishtar
Vệ Khanh về nhà, thấy Chu Dạ ôm laptop, ngồi ở phòng khách lên mạng. Hắn cũng không để ý, mở tủ lạnh ra lấy đồ uống, còn hỏi: “Bà xã, tối hôm nay ăn gì thế?” thấy cô không có phản ứng, đi tới hỏi: “Sao thế? Sao không nói lời nào vậy?”
Thấy ảnh chụp chình ình trên trang web, sắc mặt hắn tái nhợt, cả người giống như lò xo, ngồi thụp xuống, lắp bắp nói: “Bà xã, bà xã…” Chu Dạ lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh: “Anh còn biết ai là bà xã của anh sao?” Cô bỏ con chuột máy xuống, khoanh tay trước ngực, mặt đen như Bao Công, nhìn giống như thẩm phán đang thẩm vấn tội phạm vậy.
Vệ Khanh luống cuống, hoảng hốt nói: “Bà xã, em nghe anh giải thích đã, chuyện này là ngoài ý muốn, dù anh có ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám làm chuyện như vậy…” Chu DẠ châm chọc: “Thật à? Anh không dám ư? Ảnh chụp phát tán đầy rẫy trên mạng, không ai không biết, anh còn nói là anh không dám à?”
Vệ Khanh ra sức trấn an cô, cuống tới mức toát mồ hôi: “Bà xã, không phải như em nghĩ đâu! Lúc ấy anh đồng ý tới tham dự một buổi lễ, ngồi cạnh cô ấy, nói chuyện ăn ý, lúc rời đi, cô ấy theo lễ nghi nước ngoài ôm tạm biệt anh, chỉ có thế mà thôi…”
Vệ Khanh ngẹn lời: “Bà xã, không phải như thế đâu…” cô phẫn nộ rít lên: “Không phải như thế à? Thế ý anh là gì? Tối hôm đó cho tới hôm nay báo đăng tin, đã là chín ngày rồi. Trong chín ngày này anh làm gì? Nếu đã thành thật, vì sao lại ko chịu nói?”
Vệ Khanh ủ rũ nói: “Lúc ấy anh cứ tưởng …” Chu Dạ cầm gối ôm trên sofa ném vào người hắn: “Anh tưởng cái đầu anh ấy! Chắc chắn anh nghĩ là người khác không biết, trong lòng rất thoải mái! Cút, cút, cút… hôm nay tôi không muốn nhìn thấy anh…”
Vệ Khanh thấy cô giận tới mức đỏ mặt tía tai, thoáng chốc không kịp thở, ho khan dữ dội, không dám tranh luận nửa câu, trấn an: “Chu Dạ, chuyện này chúng ta từ từ nói, em muốn thế nào cũng được, nhưng đừng giận quá mà hại sức khỏe. Cho dù cãi nhau thế nào, em cũng đừng là