
Tác giả: Lý Lý Tường
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341777
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1777 lượt.
ùng xinh đẹp. Nhìn khí chất của cô ấy điềm đạm, bộ dáng im lặng, không giống với người thường xuyên tới quan bar, khiến cô không khỏi nhìn lại vài lần.
Nghe được giọng của một người khác nói: “Rượu này anh cố ý sai người làm riêng cho em, không giống như uống rượu, nó giống với nước trái cây hơn, em uống thử xem.” Thanh âm trầm thấp, giống như thanh âm của một người nhân hậu, đáng tin tưởng, dụ hoặc mê người. Đem ống hút đặt trước mặt cô gái trẻ, và rồi cô gái dịu dàng gật đầu, uống một ngụm, mỉm cười khen ngợi.
Chu Dạ quay đầu vừa thấy, người này ăn mặc hưu nhàn, áo sơ mi trắng tùy ý mở rộng, hai chân gác lên trên sofa, mái tóc có chút rối nhưng vẫn rất đẹp, ngón tay vô tình hay cố ý gõ gõ trên mặt bàn, vẻ mặt hoàn toàn thoải mái, thanh thản. Cô cảm thấy nhìn rất quen, trong lúc nhất thời chưa nhớ được là ai, cứ nghĩ rằng ngôi sao nào đó trên ti vi, nghĩ rằng soái ca trong thiên hạ cũng không khác nhau lắm, mặc kệ bọn họ, không cần nghĩ nhiều, vì thế bỏ qua, quay đầu bước đi.
Không phải Chu Dạ trí nhớ không tốt, mà là hình tượng Vệ Khanh thay đổi quá lớn, khiến cô không thể ghép hắn với hình tượng nghiêm túc trong lễ trao giải kia cùng chung một chỗ.
Vệ Khanh lại liếc mắt một cái liền nhận ra cô, ánh mắt của hắn cực kỳ lợi hại, dù người nào có khoác bao nhiêu cái mặt nạ, hắn vẫn có thể nhìn ra gương mặt thật của kẻ đó. Kêu Chu Dạ đang xoay người đi: “Mang ’Vương triều’ tới đây .” Chu Dạ sửng sốt, thời gian cô làm ở đây cũng không phải là ngắn, chưa bao giờ nghe qua loại rượu nào có tên là “Vương triều” . Nhưng cô vẫn kính cẩn cúi đầu, đi về hướng quầy bar.
Vệ Khanh nhớ buổi lễ trao giải lần đó, hắn ngồi ở bàn chủ tịch trên sân khấu, không còn chỗ ngồi. Buổi lễ đã bắt đầu thì có một nữ sinh cúi đầu đi vào, đi từ phía cuối đi lên phía trước một hàng dài, vô cùng xấu hổ. Cô mặc một áo sơ mi trắng, tay áo gấp lên tận khuỷu tay, mồ hôi ẩm ướt. Khi ánh mắt toàn trường đều dừng lại trên người cô, thì lại ra vẻ bình thản ngồi xuống, chờ người ngoài không chú ý, liền lấy khăn tay ra nhanh chóng lau mồ hôi.
Lúc tiếp xúc gần gũi nhất, chính là lúc trao giải. Cô lên lĩnh học bổng, là tiêu điểm chú ý của toàn trường. Mái tóc ngắn mềm mại, ngũ quan tú lệ, da thịt trắng mịn, mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mỉm cười, ánh mắt trong vắt. Lông mi thô thẳng, thể hiện tính cách kiêu ngạo, đàng hoàng. Bàn tay vô cùng tinh tế, lúc bắt tay nàng, cảm giác bàn tay mềm mại như không có xương, giống như một dải lụa lướt qua tay hắn.
Lễ trao giải kết thúc, lại gặp cô ở cổng trường, đang đứng nói chuyện với bạn trai, vô cùng thân thiết. Hoàn toàn không thể tưởng tượng ở nơi này có thể gặp cô. Trong thời gian ngắn như vậy lại gặp lại, không thể tính là không có duyên phận.
Thật ra số lần bọn họ gặp gỡ so với số lần họ biết còn nhiều hơn. Lần đầu tiên gặp gỡ, chính là ở cổng trường, hắn không kiên nhẫn mà nhấn còi, Chu Dạ thì ghét cái kẻ đi xe xịn còn huýt sáo ầm ĩ. Chẳng qua chính bọn họ còn không nhớ rõ.
Chu Dạ chỉ Vệ Khanh ở xa xa hài hước nói: “A Tề, hoàng đế muốn ‘Vương triều’ ? Anh biết là gì không?” A Tề cười: “Đương nhiên, cống phẩm. Quân (quân vương) muốn thần (bề tôi) chết, thần không thể không chết.” “Vương triều” là Vệ Khanh muốn một người chuyên nghiệp đứng tiếp rượu.
Chu Dạ líu lưỡi không nói lên lời, đem chất lỏng màu hổ phác đi tới, thật cẩn thận. Vệ Khanh nhíu mày nhìn cô, một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đặt lên trên khay. Chu Dạ khó hiểu, hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi đây là ——” Vệ Khanh lười biếng nói: “Tiền boa.” Chu Dạ chưa từng nhận tiền boa đặc biệt như thế này, nhưng ý chỉ của hoàng đế không dám trái lời, chỉ phải nói: “Cám ơn.” Khom người lui ra.
Đi ra phía sau, mở chiếc hộp ra liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bên trong là một chiếc vòng cổ vô cùng tinh xảo, dưới ngọn đèn rạng rỡ thật sự rất đẹp. Qua số trang sức mà cô từng nhìn qua, ước chừng nó có giá mười vạn. Trong lòng cảm giác bất an, hoài nghi có phải hắn đưa nhầm tiền boa hay không, ra tay cũng quá hào phóng ! Nhất thời lo lắng, không biết có nên trả lại hay không. Loại đồ vật quý giá này, có gây phiền toái hay không?
Suy nghĩ nửa ngày, người như thế vô cùng xem trọng mặt mũi, nếu trả lại, chỉ sợ không được. Vẫn là yên lặng xem xét, tạm thời xem diễn biến ra sao. Tuy rằng may mắn có của từ trên trời rơi xuống, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không an tâm. Vì thế cất đi, không dám lộn xộn, dĩ bất biến ứng vạn biến [2'>.
Từ lúc đó về sau, cô không phải gặp lại Vệ Khanh. Âm nhạc nổi lên, trai thanh gái lịch dựa nhau trên vũ đài. Thịnh tổng ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Vệ thiếu, có việc gì vậy?” Vệ Khanh chuyển nhấc ly rượu lên, không chút để ý hỏi: “Người đó là ai?”
Thịnh tổng nhìn theo ánh mắt của hắn, ngầm hiểu, cười, “Kia là phục vụ ở quán chúng tôi, tên là Tây Tây.”
Vệ Khanh “À” một tiếng, hỏi: “Tây Tây?”
Thịnh tổng nhấc chén rượu uống một hơi cạn sạch, nói: “Đúng vậy, Tây Tây.” Sau đó đứng lên, cười nói: “Vệ thiếu, cứ thoải mái vui vẻ đi.”
Trong lúc cả đám người trên sân nhảy nhót, không phải bận rộn, Chu Dạ úp mặt