
Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341649
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1649 lượt.
ổ thóc, ta quên mất chuyện này.
Hắn cười khúc khích “Cái gì đúng? Tôi không giúp cô, cô có biện pháp sao?”
Tôi hoàn toàn không nói gì, “loại mặt hàng này” ở lại trái đất sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển hài hòa của xã hội, tại sao không ai vì dân trừ hại? Tại sao không đưa hắn lên mặt trăng? Rốt cuộc là tại sao?!
Đang trong lúc tôi than vãn ông trời không có mắt, tên ác bá cường hào kia chậm rãi mở miệng: “Thả cô ra ngoài cũng được, chỉ cần cô cam đoan từ nay về sau bảo sao nghe vậy, không được ồn ào – nóng nảy, cũng không được tùy tiện tức giận.”
“Tôi đồng ý.” Tôi lập tức trả lời, đồng ý cũng có th đổi ý, tôi không tin, hắn có th một tay che trời.
“Cô đồng ý quá nhanh.” Hắn chậm rãi kéo dài âm cuối, hin nhiên là không tin tưởng tôi.
Tôi im lặng nửa phút, rồi nghiêm túc nói: “Trải qua quá trình suy đi tính lại (suy nghĩ kỹ lưỡng), tôi quyết định đồng ý điều kiện của anh.”
“Nếu mà đổi ý, tôi sẽ bắt cô mặc áo lót chạy quanh trường cô.” Hắn nham hiểm nói.
Lông tơ tôi dựng đứng hết lên: “Để tôi nghĩ lại một chút.”
“Rắc, rắc…” Một tiếng kêu nhẹ vang lên, cửa gỗ bị kéo ra, khuôn mặt xảo trá xuất hiện nụ cười: “Cô không còn cơ hội nghĩ lại nữa rồi.”
. . . . . .
Rời khỏi nơi “ngũ cốc luân hồi”, dường như bầu trời không còn trong xanh, chim chóc cũng không buồn hót, nói tóm lại, thế giới của tôi bị lo lắng che phủ.
“Âm Hạng Thiên, anh bao nhiêu tuổi?”
“27.”
Tôi nhìn hắn như nhìn quái vật, lại nói, anh cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, sao lại ngây thơ giống đứa trẻ bảy tuổi thế? Muốn theo dõi người khác!
Hắn nhướng mày trừng tôi: “Nhìn cái gì vậy? Tôi rất già sao?”
“Không già.” Chỉ là thực xin lỗi với tuổi của anh mà thôi.
“Cô thì sao?”
“22.”
Hắn cũng nhìn tôi như nhìn quái vật vậy: “Cũng 22 rồi, còn ngốc nghếch như trứng gà ung vậy, Cô ăn cái gì lớn lên?”
Hắn móng ngựa, trong lòng tôi chỉ dám âm thầm mắng chửi mà thôi, hắn dựa vào đâu mà mắng tôi chứ?
“Đưa điện thoại di động cho tôi.” Hắn giơ tay hỏi.
Tôi chần chừ, không cam tâm tình nguyện đưa điện thoại di động cho hắn.
Hắn loay hoay một hồi, rồi trả điện thoại lại cho tôi: “Đây là số điện thoại nhà, sau khi tan học quay về dọn dẹp hành lý, kêu bà nội đi đón cô.”
Tôi ngoan ngoãn không nên tiếng, tôi bỏ rơi anh, để cho anh lòi đuôi sói ra.
Hắn dùng đôi găng tay màu đen thoạt nhìn đã biết là có giá trị xa xỉ gõ một cái đầu lên đầu tôi: “Đừng có hy vọng tôi nói xin lỗi cô, mỗi câu tôi nói đều là sự thật, cũng đừng nói với tôi cái gì là danh dự, cô là do bà nội nhận làm cháu gái, bà phải có nghĩa vụ chăm sóc cô, cái này cùng danh dự không có gì liên quan.”
Mặc dù giọng điệu của hắn vẫn ngang ngược như cũ, nhưng thái độ miễn cưỡng đó cũng coi như là thân thiện rồi, vì vậy, tôi lễ phép trả lời: “Thay tôi cám ơn lòng tốt của bà nội, nhưng mà, tôi có nhà.”
“Chỉ là phòng trọ, không có người thân sao gọi là nhà?”
Tôi chỉ vào ngực của mình: “Người thân ở trong lòng tôi, tôi đi tới đâu, họ đi tới đó.”
Hắn cười nhạt một tiếng: “Vậy thì cứ mang người nhà trong lòng cô đi theo, rồi gọi điện thoại cho bà nội, không thành vấn đề.”
Không thành vấn đề cái rắm! Anh thuộc họ cua sao? Sao lại ngang ngược – bá đạo như vậy chứ?
Tôi rất muốn mắng hắn như vậy, chỉ có điều, tôi vô sỉ vì không có can đảm.
“Tôi đi, đừng có dùng “mưu ma chước quỷ”, nếu không thì, cô chuẩn bị áo lót đi là vừa.” Vứt ra những lời lẽ uy hiếp, con cua cút xéo.
*
Xã hội của cua đồng, con cua nắm quyền, tôi quyết định chủ động xuất kích, ra tay trước thì chiếm được lợi thế!
Tan học trở về, tôi bấm số điện thoại của nhà họ Âm, đầu tiên là chân thành biểu đạt lòng cám ơn của mình, sau đó cự tuyệt ý tốt của bọn họ. Bà nội Âm từ đầu tới cuối chỉ nghe, thỉnh thoảng mới phụ họa một tiếng, thái độ cực kỳ phối hợp, trong lòng tôi đã nắm chắc. Mở miệng một tiếng là kêu bà nội không thể ngọt hơn được nữa, đang nói chuyện khí thế ngất trời, chuông cửa chợt vang lên.
Mà tiếng chuông cũng truyền qua điện thoại đến nhà họ Âm,bà nội Âm cười ha hả nói: “Cháu đi tiếp khách đi, khi nào xong lại tán gẫu tiếp.”
“Bà nội! Hẹn gặp lại.” Tôi cúp điện thoại, đứng dậy mở cửa. Sau đó như hóa đá, sau đó nữa oán giận, sau đó của sau đó nữa, là tôi bị xách lên xe.
“Hành lý của tôi vẫn chưa thu dọn đấy.” Xe vẫn cứ chạy, tôi như rơi vào đáy cốc, chỉ còn cách chấp nhận chứ không biết làm sao nữa, thật giống như cây vừng nở hoa không đúng mùa.
“Không cần.” Con cua mở miệng, không chọc cô tức chết thì cũng khiến cô tức phun máu.
Tôi khóc không ra nước mắt, đập đầu vào cửa sổ xe, vừa đập vừa lẩm bẩm nói thầm “Tại sao chọc phải anh chứ? Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?”
(Cô gái à, cô và đầu mình có thù oán sao? Sao lại hành hạ nó? )
“Cô nghĩ nghe khen ngợi là nghĩa xấu hay sao?” Hắn dù bận, vẫn ung dung hỏi.
Tôi chợt dừng lại, nghi ngờ liếc nhìn gương mặt xinh đẹp hơi nghiêng của hắn: “Anh còn có thể nói ra những lời ca ngợi sao?”
“Nói nhảm.”
“Vậy, nói nghe một chút.”
“Trái tim nhân hậu, thích làm việc thiện.”
Tô