Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Nàng Hotboy

Cô Nàng Hotboy

Tác giả: Ngải Khả Lạc

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134721

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/721 lượt.


Lúc nào cũng cảm thấy có một cái gì đó đen đủi sắp xảy ra. Mặc kệ, để xem nó còn có thể bi thảm đến mức nào được nữa? Dù gì thì bây giờ tôi cũng đã thê thảm lắm rồi.
"Cậu mới đến à?".
Lúc tôi vẫn đang vừa tìm phòng vừa nghĩ lung tung thì đột nhiên một âm thanh vang lên sau lưng tôi.Giọng nói bất thình lình ấy khiến tôi giật nảy mình. Tôi lập tức ngoảnh đầu lại, nhìn thấy... số 8? Đây là cái gì vậy, giống như một chiếc áo của đội quần vợt. Vừa nãy đột nhiên vô duyên vô cớ xuất hiện một giọng nói phía sau lưng, bây giờ thì lại xuất hiện một chiếc áo trắng có in số "8"?
Không đúng, không đúng, phía trên chiếc áo ấy vẫn còn cái gì đó.Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, một cái cằm dài và hẹp mang theo một vết sẹo dài như con sâu róm, lên trên một chút là đôi môi nở nang hơi quá cỡ và cái mũi hoàn toàn không gợi cảm chút nào.
Tiếp tục nhìn lên trên là một đôi mắt khiến bạn liên tưởng đến mắt của Ngưu Ma Vương và một đôi lông mày rậm đến nỗi cảm giác giống như phết một lớp xi đánh giày vậy. Ack... những đường nét này kết hợp lại với nhau chỉ khiến người ta liên tưởng đến một từ hai chữ, đó chính là: thô kệch.Ack... thì ra là một anh chàng to cao.
Người ở đây ăn gì mà to cao thế nhỉ? Sao ai cũng cao thế không biết?
"Cái đó... à! Tôi là học sinh mới chuyển đến".
Ngớ người một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng nhớ ra câu hỏi lúc nãy.
"Tôi là Hưu Tư, quản lý ký túc nam. Đồng thời cũng là hội trưởng của câu lạc bộ quần vợt. Cậu có thể gọi tôi là Hưu".
Hưu! Cảm giác giống như chỉ có người rất đẹp trai mới có cái tên như thế. Vì sao tôi không thể liên tưởng người trước mặt mình với hai từ "đẹp trai" được nhỉ? Cảm giác người này giống như đội trưởng "đười ươi" trong "Slam Dunk".
"Đúng rồi, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu cũng đến đăng ký tham gia câu lạc bộ quần vợt. Đúng lúc tôi đang định đến câu lạc bộ. Cậu thu dọn đồ đi rồi đi cùng tôi"
Anh ta tỏ ra rất thân thiện.Nghe giọng nói của người này, bạn sẽ thấy rằng giọng nói của anh ta khá là hợp với cái tên của mình.
"Ok. Nhưng, tôi không tìm thấy phòng của mình".
Tôi buồn rầu nói.
"Số phòng của cậu là?"."Chính là đi chết đi".
Lúc trước đang nghĩ lung tung nên tôi buột miệng nói luôn."Hả?".
Anh ta hoảng hốt nhìn tôi.
"À, không phải, không phải, là 748".
"Ấy... phòng mà cậu tìm chẳng phải ở bên tay phải của cậu sao?".
Khuôn mặt thô kệch của anh ta ẩn chứa một vẻ gì đó không thể hiểu nổi."Hả? Thì ra là vậy".
Tôi ngượng ngùng gãi đầu.Mắt hướng về bên tay phải, chỉ thấy ba số "748" to đùng đập thẳng vào mắt. Ngày mai tôi có nên đến chỗ bác sĩ khám mắt không nhỉ?Tôi cầm chiếc chìa khóa đã được phân sẵn mở cửa phòng. Ký túc nam của Học viện Mỹ Lan hai người một phòng. Tuy không có phòng đơn nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi.
Tối thiểu thì cũng chỉ có một bạn cùng phòng khác giới mà thôi. Nếu là phòng sáu bảy người, mỗi ngày phải nhìn thấy một lũ con trai... ack, ack, đúng là một cảnh tượng đáng sợ.Vì có người đợi nên tôi chỉ đặt hành lý trong phòng, không kịp nhìn căn phòng mà mình sẽ phải ở trong vòng hơn hai năm.Chỉ có điều, vẫn còn có thời gian hai năm để mà ngắm nghía, vì vậy không việc gì phải vội.
Không hổ là trường nổi tiếng về quần vợt. Nhìn cái sân quần vợt của trường mới lộng lẫy làm sao. Sân tập ngoài trời của trường trước đây mà tôi học so với sân tập trong phòng với điều hòa ở giữa thì đúng là cách một trời một vực.Nhìn mức độ đồng đều của các vận động viên đang vung vợt trước lưới, cảm giác như đã từng tham gia vào câu lạc bộ khiêu vũ vậy. Khuôn mặt của họ toát lên vẻ nghiêm túc và say mê, trông rất khí thế.
"Minh Hiểu Ưu, trước đây cậu chưa chơi quần vợt sao?".
Đột nhiên, hội trưởng với khuôn mặt thô kệch, không đúng, nên nói là hội trưởng Hưu Tư nói.
"Thôi xin, làm gì có chuyện chưa từng chơi? Tôi là nữ...".
Tôi định nói tôi là quán quân trong giải quần vợt nữ toàn quốc. Nhưng đột nhiên nhớ tới thân phận hiện tại của mình lại vội dừng lại. Haizzz, khi nào tôi mới có thể thích ứng với thân phận nam sinh này được đây?Tôi là nam sinh! Tôi là nam sinh! Tôi là nam sinh! Tôi thầm nhắc đi nhắc lại trong đầu đúng một trăm lần.
"Sao lại không chơi chứ? Quần vợt mà".
Tôi ngượng ngùng tóm lấy mái tóc ngắn của mình.
"Vậy à! Vậy thì lát nữa luyện tập, cho tôi xem thực lực của cậu thế nào".
Khuôn mặt thô kệch của hội trưởng Hưu Tư lắc lư trước mắt...Tôi nghĩ vốn dĩ anh ta muốn để lộ nụ cười thân thiện của mình. Chỉ có điều, anh ta đã quên mất tướng mạo của mình. Vì vậy, khi anh ta cười, không hề có chút cảm giác thân thiện nào.
"Ồ".
Tôi vừa đáp lại vừa liếc nhìn cái sân quần vợt này.Nhìn những thành viên chạy đi chạy lại khắp sân, bỗng nhiên tôi thấy dường như mình đã lạc vào vương quốc khổng lồ. Xem ra chiều cao của nam sinh và chiều cao của nữ sinh cách biệt quá lớn.
Nói thế nào đi nữa thì chiều cao một mét bảy hai của tôi cũng thuộc loại cao trong đội quần vợt nữ rồi. Nhưng ở đây, cảm giác như tôi thấp hơn bọn họ rất nhiều.Nói đến cao, anh chàng đẹp trai đã cứu tôi ngày hôm nay cũng rất


80s toys - Atari. I still have