
Tác giả: Ngải Khả Lạc
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134763
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/763 lượt.
ạnh dạn nhìn Hàn Thành Nam, khoảnh khắc tôi nhìn anh, sự tự tin của tôi lập tức tan biến. Anh chàng này....có cần phải đáng sợ như thế không?
"Cậu....." Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh ta, tuy nhiên anh ta lại đi đến bên cạnh tôi, lôi người đang ngồi bệt dưới đất là tôi dậy. Anh chàng này thật là khỏe. Chỉ có điều bây giờ không phải là lúc để thảo luận về vấn đề khỏe hay không. Lúc này, tôi nên quan tâm hơn đến tính mạng quý báu của mình.
"Hàn, Hàn Thành Nam....có, có gì thì từ từ nói". Tôi vừa lắp ba lắp bắp vừa cười trừ, muốn xoa dịu tâm trạng đáng sợ vô cớ của Hàn Thành Nam.
"Từ từ nói? Lúc này rồi mà cậu còn nói được những lời như thế sao?" Giọng nói của anh toát lên vẻ giận dữ đáng sợ. Cảm giác dường như chỉ một giây sau là anh sẽ tung cú đấm vào mặt tôi.
Rõ ràng là tôi không làm gì? Rốt cuộc vì sao anh chàng này lại giận dữ đến mức ấy cơ chứ?
"Tôi.....tôi làm sao?" Tôi cẩn thận nói, sợ rằng nói sai một câu thì bàn tay đang để không kia sẽ tiếp xúc thân mật với một bộ phận nào đó trên cơ thể tôi.
"Cậu....cậu....cái đồ" Nghiến răng nghiến lợi là như thế nào? Nhìn Hàn Thành Nam lúc này bạn có thể hoàn toàn hiểu được điều đó.
"Cái....cái gì?" Tôi căng thẳng nhìn anh.
Thực sự bây giờ tôi rất lo không biết anh chàng này nghiến răng nghiến lợi như vậy có làm gãy răng không.
Bàn tay để không của anh từ từ giơ lên, cao hơn đầu tôi. Nếu giáng xuống thì chắc là sẽ đau lắm.
Huhuhu... rõ ràng là tôi không lam gì? Vì sao lại bị đánh? Dù có làm gì thì cũng không thể bạo lực gia đình được? Không đúng không đúng, tôi và anh ta đâu có phải gia đình gì. Tình hình hiện tại hoàn toàn là bạo lực trường học.
Tuy trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức và căng thẳng nhưng tôi lại không nói gì. Cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi cú đấm ấy. Liệu có phải chỉ là một cú không? Cũng có thể là nhiều hơn. Có phải là sẽ rất đau không? Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh ta thì không đau mới lạ.
Trong lòng tôi giằng xé, tự hỏi tự trả lời.....
Tuy nhiên cú đấm của anh ta thì mãi không thấy giáng xuống.
Tôi từ từ mở mắt nhưng lại không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt anh.
Mặt anh vẫn u ám như thế, nhưng ngoài vẻ u ám ấy là vẻ giận dữ đáng sợ.
"Cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ". Cùng với lời nói ấy, tay anh từ từ hạ xuống. Tuy nhiên, cùng lúc ấy, cái tay đang lôi tôi lên cũng đặt xuống, điều đó khiến tôi đột nhiên mất đi trọng tâm, sau đó ngột bệt xuống đất.
Loại phụ nữ không biết xấu hổ?
Cách dùng từ của anh chàng này....thật là quá quắt?
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
"Phù...thôi, từ đầu đến cuối dường như chỉ có một mình tôi lo lắng. Còn người trong cuộc là cậu lại mặc kệ, không thèm quan tâm, thật không hiểu nổi rốt cuộc tôi bị làm sao. Có lẽ tôi nên bình tĩnh một chút". Anh vừa nói vừa quay người bước đi.
Tôi ngây người nhìn theo bóng anh, cảm thấy khó hiểu, cũng cảm thấy ấm ức.
Từ trước tôi giờ tôi đâu có mặc kệ, đâu có không quan tâm? Vì sao anh lại nghĩ như thế? Nhìn hình bóng của anh cô đơn giống như bị ai bỏ rơi, đột nhiên tôi thấy dường như mình đã làm sai điều gì đó.
Dường như anh đang hiểu lầm rất nghiêm trọng. Nhưng, sở dĩ anh hiểu lầm như vậy, tức giận như vậy là vì quan tâm đến tôi. Tuy bị hiểu lầm nhưng thấy anh kích động như thế quả thực tôi thấy cảm động.
Tuy anh là một anh chàng rất nhỏ nhen, nhưng vì tôi mà anh mới nhỏ nhen như thế, điều đó đâu phải là xấu.
Chỉ có điều, tình thế cấp bách, tôi vẫn phải chạy theo anh để giải thích cho rõ ràng.
Dù sao thì tôi không muốn chiến tranh lạnh với anh như thế này.
Rất rõ ràng, nét mặt của anh lúc này chứng tỏ anh....thực sự đã hiểu lầm.
Hiểu lầm ngày hôm qua vẫn chưa được giải thích rõ ràng, nếu hôm nay lại hiểu lầm thì chắc sẽ không thể cứu vãn được. Tôi nhất định phải giải thích với anh.
"Xin lỗi đã làm phiền".
Đúng lúc tôi định giải thích thì Hàn Thành Nam lại nói câu ấy rồi đóng cửa bỏ đi.
Sao anh ấy có thể đi được chứ?
Vì anh bỏ đi nên một giây sau tôi lao ngay ra ngoài.
Lần này Hạ Dạ Hàn không kéo tôi lại, có lẽ vì anh ta thấy lần này tôi không dễ dàng để cho anh ta kéo lại như thế.
Hàn Thành Nam sẽ đi đâu đây?
Tuy tôi thấy một giây sau mình lao ra ngoài nhưng khi tôi đuổi theo thì lại không nhìn thấy bóng dáng của anh chàng này đâu.
Anh về ký túc rồi sao?
Tôi mang theo một tia hy vọng mở cửa ký túc, tuy nhiên, sau khi mở cánh cửa ấy, nỗi thất vọng lại trào dâng trong lòng.
Căn phòng trống trải, chăn đệm của anh hoàn toàn không có dấu vết được chủ nhân của nó động vào, anh....đêm qua anh không về sao?
Không biết vì sao, nhìn căn phòng như thế này, đột nhiên tôi có cảm giác muốn òa khóc.
Bị anh hiểu lầm tôi ấm ức biết nhường nào. Phải che giấu thân phận tôi đau khổ biết nhường nào. Có lúc tôi thấy dường như mình là người đau khổ nhất thế giới này, đen đủi nhất thế giới này, nhưng vì bên cạnh có một người tên là Hàn Thành Nam nên tôi mới thấy thực ra cuộc sống như thế này cũng rất tốt. Nhưng....nếu không thấy anh ấy đâu, tôi sẽ rất đau lòng.
Nghĩ đến đấy, nư