Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Nàng Xinh Đẹp Của Môn Chủ

Cô Nàng Xinh Đẹp Của Môn Chủ

Tác giả: Thần Hi

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 134376

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/376 lượt.

cả đều là nói láo, gạt người --" tiếng la khóc bi thống từ trong miệng cô truyền ra, vang vọng giữa cầu thang.
“Cẩn. . . . . ." Đột nhiên, thanh âm Nhã Văn truyền đến. Cô vì lo lắng cho Cẩn nên chạy tới, không nghĩ tới vừa ra thang máy lại nghe trong cầu thang nghe tiếng Cẩn la khóc.
"Làm sao cậu.... ?"
Nhã Văn từ trên lầu lao xuống, lo lắng ngồi xổm ở bên người cô.
"Nhã Văn. . . . . . Nhã Văn. . . . . ." Cẩn khóc ngã vào trong ngực của cô, từng tiếng khóc lóc thảm thiết làm cho người ta nghe mà đau lòng.
"Không sao, không sao, mình đều biết. . . . . . Chúng ta đi trước, đừng đợi ở chỗ này nữa, đi." Hỏi cũng không cần hỏi, nhìn cô đau lòng khóc đến như thế , Nhã Văn đại khái cũng biết kết quả. Người đàn ông kia không muốn phụ trách, còn khiến Cẩn đau lòng như vậy. Cô đã sớm nên biết, Nhã Văn giận chính mình lúc ấy vì sao không ngăn cản Cẩn, cũng bị người đàn ông kia lừa.
"Đi, chúng ta đi về." Nhã Văn lau đi nước mắt trên mặt Cẩn, cố gắng đem cô kéo lên.
"A --" Cẩn đột nhiên buông tay ra, hai tay ôm bụng ngồi xổm xuống, trên mặt xuất hiện vẻ mặt hết sức khổ sở.
"Thế nào? Thế nào?"
Nhã Văn không biết làm sao lại cùng ngồi xổm người xuống.
"Bụng của mình. . . . . . Bụng đau quá ." Cẩn ra sức hít không khí, cảm giác đau đớn ở bụng dưới càng lúc càng rõ ràng.
"Thế nào?" Nhã Văn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể lo lắng.
"Nhã Văn. . . . . . Chảy máu. . . . . ." Cẩn chỉ một chấm đỏ trên nền chiếc váy màu xanh.
"Nguy rồi. . . . . . Cậu sảy thai sao? Đừng, đừng động, mình đi tìm anh trai tới, cậu ngàn vạn lần đừng cử động, biết không?" Vừa nói xong, Nhã Văn không chút nghĩ ngợi hướng lầu dưới phóng tới.
Sẩy thai? Sẩy thai . . . . . . Là chỉ đứa bé của cô và Nhân Hạo sao?
"Không cần, không cần bỏ đi . . . . . Con phải cố gắng lên, ngàn vạn lần đừng đi, mẹ đã không có Nhân Hạo rồi, không cần ngay cả con cũng muốn rời đi. . . . . ."
Cô cẩn thận đưa hai tay ra ôm bụng, đau lòng cầu xin. Cô không phải cố ý không cẩn thận như vậy . . . . . .
Ở khoảnh khắc cuối cùng, bởi vì không chịu nổi đau đớn mà Cẩn choáng váng, ở trong sương mù mờ mịt. . . . . . Thấy được một đôi tay nho nhỏ mập mạp đáng yêu, đối diện với cô quơ tay, giống như là đang cùng cô nói lời từ biệt. . . . . .






Một giờ chiều.
"Nhân Hạo, Nhân Hạo, nên rời giường!" Nghe tiếng kêu la, Xa Nhân Hạo từ trong giấc mộng tỉnh lại, hắn lật người kéo cô gái bên cạnh.
"A! Nhân Hạo, anh ở đây làm gì? Ghét." Giọng nói của cô gái khiến người đàn ông đang lúc nửa tỉnh nửa mê nhíu mày. Tiếng Hàn? Cẩn khi nào thì nói tiếng Hàn đây ?
Mở mắt, Xa Nhân Hạo giật mình từ trên giường ngồi dậy.
"Phác Vấn Thấm? Tại sao là cô?"
"Lời nói cô đã truyền tới, có thể đi."
"Anh --"trên mặt Phác Vấn Thấm xuất hiện tức giận, không nghĩ tới Xa Nhân Hạo sẽ không nhìn tới sự tồn tại của cô như vậy.
"Hừ!" Cô xoay người cầm ví da trên ghế sa lon lên rời đi. Thôi, dù sao người đã bị cô đuổi đi, cô cũng không cần lo lắng anh sẽ bị người khác cướp đi, không bao lâu nữa, anh sẽ trở lại Hàn Quốc, đến lúc đó. . . . . .
Cho dù anh nhớ cô gái kia thế nào, với tình huống vừa rồi, cô gái kia cũng sẽ không tiếp tục cùng anh ở chung một chỗ nữa. Phác Vấn Thấm vừa đi, Xa Nhân Hạo cũng theo ra cửa. Anh nhất định phải lập tức nhìn thấy Cẩn mới được, sợ hãi trong lòng chẳng biết tại sao càng lúc càng lớn. Người khiến cho anh lo lắng như thế trừ Cẩn ra, không có người thứ hai. Mặc dù hai người mới ở chung được hai tháng, nhưng mà anh lại hết sức khát vọng cô có thể lập tức trở thành vợ của anh, vĩnh viễn cùng anh ở một chỗ, không xa rời.
Anh hiểu được mình ở nước Pháp không bao lâu nữa, chỉ là anh đang chờ, chờ một thời cơ tốt hỏi Cẩn, có nguyện ý cùng anh trở về Hàn Quốc hay không, có nguyện ý làm vợ của anh, làm phu nhân của Môn chủ Tông Nham môn hay không? Đúng vậy, anh là người thừa kế đời thứ ba Tông Nham môn. Lần này là vì xử lý một chút chuyện bên trong môn, mới một mình đi đến Pháp, tình cờ gặp Cẩn.
Chỉ là . . . . . . Anh vẫn không biết nên nói như thế nào để thuyết phục cô đi chung với anh, cô cũng còn không biết rõ thân phận của anh. Nhưng dù thế nào, anh cũng sẽ khiến Cẩn đi cùng anh. Hiện tại, quan trọng nhất là tìm được cô trước.
*********
"Đại tỷ, tôi cầu xin người có được hay không, cười một cái !" Ngồi ở quán cà phê ngoài trời, Nhã Văn lần thứ ba mươi cầu khẩn, cô khổ não nhìn về phía Cẩn ngồi ở một đầu khác. Khuôn mặt Cẩn bình tĩnh đến lạnh nhạt, vốn có nụ cười ngọt ngào nay lại không hề hiện ra ở trên khuôn mặt cô nữa, vốn là một đôi mắt to biết nói , cũng biến thành trống rỗng vô hồn.
"Thật hỏng bét, ngày mai sẽ phải trở về Đài Loan, cậu thế nào lại biến thành thế này, như vậy mình làm sao ăn nói với bác trai, bác gái. . . . . ." Nhã Văn khổ não ôm đầu, muốn giải quyết mọi chuyện rõ ràng rồi mới trở về.
Nửa tháng này, Cẩn không nói chuyện nhiều, cả người trở nên lạnh nhạt, đối với bất cứ chuyện gì cũng không thèm để ý. Không có b