
Tác giả: Lãnh Thu Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341655
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1655 lượt.
xa một người hầu chạy lại: “Tham kiến hoàng tử, thất công chúa.”
Vũ Quân khẽ gật đầu.
“Nô tài tới truyền lệnh của bệ hạ, tình hình bệnh dịch nước Cúc Lương đã được khống chế. Chiều hôm này, bệ hạ mở yến tiệc, chúc mừng. Mời hoàng tử và thất công chúa cùng tới dự.”
Vũ Quân vốn không thích nơi náo nhiệt, nhíu mày: “Thân thể bản vương không khoẻ, thay ta nói với bệ hạ, ta không đi.”
“Việc này…” Người hầu khó xử,” Sứ giả nước Hồng Ngọc tới, đêm nay cũng tham dự. Bệ hạ nói, hoàng tử là nhiếp chính vương, phải tham gia.”
“Nước Hồng Ngọc?” Đồng Dao vừa nghe thấy ba chữ này cả người đổ mồ hôi lạnh, “Ngươi nói người nước Hồng Ngọc cũng tới?”
“Đúng vậy, thất công chúa.”
Vũ Quân nhìn bộ dạng khác thường đầy vẻ sợ hãi của Đồng Dao.
“Được, nói với bệ hạ, ta sẽ tới đúng giờ!” Đồng Dao dùng sức cắn môi. Vũ Quân âm thầm quan sát.
Vũ Quân vốn không muốn tham gia yến tiệc lần này, nhưng sau khi trở về cũng không có phản ứng gì, tuỳ ý để người hầu thay trang phục cho mình.
Tâm tư Đồng Dao đã bay lên chín tầng mây, hai tay nắm chặt thành quyền, đổ mồ hôi lạnh. Không biết vì sao, cô cảm thấy hoảng sợ vô cùng, nén chặt lấy mình tới không thở nổi.
Trái ngược với vẻ lo lắng của cô, Vũ Quân lại tỏ ra trầm tĩnh như biển lặng. Vừa ngẩng đầu nhìn, Đồng Dao giật mình sửng sốt—— Vũ Quân mặc trường bào lụa màu trắng cùng hoa văn màu ngà, đầu đội mũ trắng, vẻ ngoài tuấn tú khiến cho mọi người phải tán thưởng. Nhưng đôi mắt màu hổ phách kia, rất lạnh lùng….Đồng Dao nhìn, thở dài.
Trên đường hai người đi về phía đại sảnh, Vũ Quân nhìn không chớp mắt, đi thẳng về phía trước. Cao ngạo, hờ hững…Đồng Dao bỗng nhiên cảm thấy Vũ Quân giống như cách xa mình vạn dặm, vài lần thôi thúc muốn cầm lấy tay hắn, nhưng vẫn cảm nhận thấy hơi thở lạnh như băng toả ra từ người hắn, cự tuyệt người khác, trong lòng buồn bực không thôi.
Âm thanh hành lễ trong đại sảnh đối với Đồng Dao mà nói chẳng khác nào tiếng ong kêu chói tai vô cùng, ngọn đèn loé sáng chỉ khiến người ta cảm thấy hoa mắt chóng mắt khó chịu.
Bắc Minh Quân sửng sốt, cũng không nói nhiều.
Vũ Quân không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh, vẫn ngồi tại chỗ, không hề có chút phản ứng.
“Còn một chuyện đáng chúc mừng nữa, là nước ta chào mừng Tất đại nhân- sứ giả nước Hồng Ngọc. Tất đại nhân là chú ruột của hoàng đế nước Hồng Ngọc, lần này đích thân tới nước Hồng Ngọc, thật vinh hạnh cho nước Cúc Lương.”
Lòng Đồng Dao co rút, ngón tay run rẩy.
“Được bệ hạ coi trọng, vô cùng hổ thẹn! Lão tự phạt mình một chén”. Tất đại nhân khiêm tốn không sủng nịnh đứng lên, cầm chén rượu.
“Tất đại nhân khiêm tốn rồi!”
Tất đại nhân vung tay áo, cầm chén rượu một hơi uống cạn. Đồng Dao nhăn mày, rõ ràng cô đã nhìn thấy, tuy hắn dùng tay che đi, nhưng ánh mắt này nhìn qua đã biết.
“Cạn—— hôm nay mọi người vui vẻ như vậy, không cần câu nệ giữ lễ.” Sự vui mừng tràn ngập khuôn mặt Bắc Minh Quân.
“Dạo này thất công chúa có khoẻ không? Hay đã quên lão già này rồi?” Tất đại nhân nhếch miệng, mỉm cười, đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy.
“Ta thực sự không nhớ rõ.” Đồng Dao quay đầu.
Bản thân cô chỉ kế thừa sự căm hận của Ôn Ngọc, còn với sự tồn tại của thất công chúa ở nơi này, cô là hàng giả làm sao mà biết hắn là ai chứ.
“Ha ha, hoàng hậu thật là người hay quên.” Tất đại nhân cười lạnh lùng, “Đúng rồi, lão quên mất, thất công chúa đã không còn là hoàng hậu.”
“Tất đại nhân, bây giờ thất công chúa là sứ giả nước Chư Lương.” Bắc Minh Quân mở miệng nói đánh gãy lời hắn.
“Sứ giả?” Tất đại nhân kinh ngạc, “Thần nghe nói thất công chúa đã trở thành ca nương nổi tiếng ở nước Chư Lương, giờ lại thành sứ giả nước Chư Lương? Thật là bái phục bái phục!”
Lời nói, nghe xong mà chói tai, nhưng dưới ánh mắt nhìn chòng chòng của mọi người, Đồng Dao lười đi đôi co với hắn. Dù sao những lời hắn nói cũng là sự thật, nhưng lời nói ra vẫn khiến cho cô có chút lúng túng.
“Tất đại nhân”, Đột nhiên giọng điệu Bắc Minh Quân trở nên lạnh lùng, “Thất công chúa không còn là hoàng hậu nước Chư Lương, lại càng không phải ca nương nước Chư Lương. Sau này nàng chính là vương phi của nhiếp chính vương.”
Tất đại nhân sửng sốt, trừng mắt, Đồng Dao nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
“Ý của ta, chắc hẳn Tất đại nhân cũng hiểu rõ rồi. Từ hôm nay trở đi chuyện này không cần thảo luận thêm nữa, ca vũ đi.” Bắc Minh Quân phất tay, ngồi trở lại long ỷ.
“Thất công chúa không phải là vương phi của ta.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên đánh vỡ cả bầu không khí, trong nháy mắt ánh mắt mọi người tập trung lên người đó.
Đồng Dao ngẩn người, lời nói này giống như kiếm đâm vào lòng cô đau nhói. Thật sự là Vũ Quân nói sao? Lúc cô mệt mỏi đau khổ nhất Vũ Quân đã luôn ở bên giúp đỡ cô, không nghĩ tới hiện tại lại đâm một nhát lên miệng vết thương của cô.
Nhìn về phía Vũ Quân, hắn vẫn như trước cúi đầu nhìn, vẻ mặt không có chút biểu cảm, hờ hững như vậy, vô tình như thế.
“Vũ Quân!” Bắc Minh Quân gầm lên ý t