
Tác giả: Lãnh Thu Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341642
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1642 lượt.
nh gay gắt.
Căn phòng vắng vẻ, vốn có hai chiếc giường, giường của Vũ Quân, giường của cô. Giờ chỉ còn lại giường của cô trơ trọi ở giữa phòng. Quần áo được đặt ngay ngắn ở bên cạnh, chỉ là nơi đó không còn quần áo của Vũ Quân.
“Hoàng tử… Hoàng tử có căn dặn, muốn chuyển tới ở biệt viện bên rừng trúc vài ngày, nên…”
Giọng nói của cung nữ có vẻ rụt rè, chắc hẳn cũng không biết phải nói thế nào. Đồng Dao lắc tay, ra hiệu cho nàng lui.
Thực ra cô vốn không nên thích ai, mọi thứ trước mắt không phải đã chứng minh cho điều đó sao. Vũ Quân thể hiện thái độ, hắn đi rồi, giường của hắn, quần áo của hắn, sự quan tâm của hắn, trái tim của hắn…
Trong phòng vẫn còn lưu lại mùi hương bạc hà của Vũ Quân, trong lòng Đồng Dao chua xót… Quên đi… Coi như hết… Bỗng nhiên cô rất muốn khóc, nhưng ngay cả một giọt mắt cũng không chảy ra được.
Đồng Dao ngồi một mình trong phòng, cửa sổ mở toang, có thể nhìn thấy ánh trăng sáng ngời bên ngoài cửa sổ. Cảnh đêm, có phải đẹp quá không, như thực như ảo. Nghĩ tới tình cảnh thực tế của chính mình, có chút châm chọc, không phải chuyện nào cũng được như ý người. Hiện tại ngoài trừ sự bất đắc dĩ, chỉ còn lưu lại…
Vân vê cổ áo, thật là vô lý, lòng đã tê dại, lại có thể che giấu những nỗi oán hận trong lòng. Thật không dễ dàng…
Trong bóng đêm này, ánh trăng này, cơn gió này… Có phải trong lòng mỗi người đều có những tâm tư khác nhau? Tuy là đẹp, nhưng lại đẹp tới thê lương. Vũ Quân vào biệt viện trong rừng trúc ở, nơi đó rất yên tĩnh, cảnh đẹp. Cây trúc cô độc, vầng trăng lẻ loi…
Tựa người bên cửa sổ, nỗi đau trong lòng tích tụ ngày càng nhiều.
Ta đã cố gắng quan tâm chăm sóc cho nàng, nỗ lực bảo vệ nàng, thoả mãn mọi ước muốn của nàng… Nhưng hiện giờ cái gì ta cũng không thể cho nàng. Cho dù tâm của nàng đã bị người khác đập nát, nàng vẫn như trước không ở bên cạnh ta. Cho dù ta có cố gắng làm bao nhiêu việc phải trả giá đắt thế nào đi nữa, nàng vẫn như trước không chấp nhận ta…
Vũ Quân không muốn tiếp tục suy nghĩ, mỗi lần nghĩ đến, tim lại co thắt. Hắn sợ nhìn thấy ánh mắt của nàng, sợ phải nghe những lời nàng nói, do đó… Thôi…
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, mọi thứ đều hoá ra bóng dáng nàng, không muốn nhớ nhưng tất cả lại giống như cơn lũ cứ thế ào về xâm nhập tâm trí. Tại sao ta lại khó có thể buông xuôi như vậy?
Những lời ta nói hôm nay sẽ làm tổn thương tới nàng, thấy nàng ở trước mặt mọi người hạ thấp giá trị cuả mình, trong lòng ta cũng đau đớn không thôi. Nhưng ai bảo nàng không yêu ta, tại sao nàng không chọn ta? Cho nên Vũ Quân không chấp nhận.. Nghe giọng hát của nàng, tim của ta cũng thắt lại. Ta cảm thấy chính mình thật là tàn nhẫn, lại có thể đối xử với người mình yêu như thế, ta làm vậy là sao? Muốn tác thành cho nàng hay chỉ đơn giản để trả thù mà thôi?
Nàng sẽ sớm rời khỏi yến tiệc, chắc giờ nàng đã về phòng nghỉ ngơi. Về phòng của chúng ta, tổ ấm của chúng ta, nàng đã biết ta rời đi rồi phải không? Nàng có buồn hay không? Nàng…
Bất thình lình, Vũ Quân không thể khống chế đựoc bước chân của mình, rời khỏi phòng…
Cửa cung ở trước mặt, Vũ Quân không dám bước vào. Bên ngoài gió lạnh, trong phòng nhìn qua lại càng thêm lạnh, chỉ có ánh trăng. Nàng ở bên trong sao? Tại sao không đốt đèn, nàng đã ngủ chưa?
Người ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mặt, chỉ cách nhau một bức tường, nhưng lòng thì lại xa nhau đến thế. Có nhiều điều nói không nên lời…
Vũ Quân không đi vào, nhưng cũng không trở về, chỉ đứng đó. Dưới ánh trăng, bóng dáng của hắn lại càng trở nên cô đơn…
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có ánh lửa đỏ, trong đêm tối lạnh lẽo lại bùng lên. Vũ Quân nhíu mày, nhanh chóng chuyển động, nấp vào cánh cửa bên cạnh.
Một cung nữ đi trứơc cầm đèn lồng, đi rất nhẹ. Có một người theo sau, thân hình cao lớn, mặc trường bào màu đỏ.
Bóng người xuất hiện trước mắt, Đồng Dao ngẩng đầu. Đã thấy Bắc Minh Quân đứng trước mặt cô. Ánh lửa đỏ chiếu lên khuôn mặt của hắn, đôi mắt đen dường như đang chứa đựng rất nhiều cảm xúc. Đồng Dao sửng sốt, khuôn mặt này. Lông mi, ánh mắt, chiếc mũi này giống hệt Vũ Quân, nhưng lại có cảm giác khác nhau. Bắc Minh Quân giống như ánh mặt trời. Đi tới đâu cũng toả ra ánh sáng. Mà Vũ Quân giống như mặt trăng. Không chói loá, nhưng lại êm dịu bình thản tới khác thường. Đồng Dao tránh đi ánh mắt của hắn.
“Bệ hạ có việc tìm ta sao.”
Bắc Minh Quân hít thật sâu, cả người cứng nhắc, lời nói dường như đã ra tới miệng. Nhưng nói không nên lời. Đồng Dao im lặng chờ đời, trong lòng cũng khẩn trương…
“Ta là vua một nước. Con dân phải dựa vào ta mà sống. Trên lưng ta phải gánh vác chịu áp lực mà không phải người bình thường có thể hiểu được.”
Đồng Dao cúi đầu không nói.
“Trong thế giới này, phải liên minh với nước lớn, kẻ nào thông minh mới có thể tồn tại. Có nhiều lúc bên ngoài nhìn thì đơn giản như vậy, tốt đẹp như vậy nhưng sự thật lại không phải như vậy. Chỉ có chiến thắng, đời sau cũng sẽ vứt bỏ lịch sử bẩn thỉu, dùng những từ ngữ đẹp