
Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết
Tác giả: Trịnh Viện
Ngày cập nhật: 03:20 22/12/2015
Lượt xem: 134413
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/413 lượt.
c, bà chủ nhà giọng điệu đầy ban ơn: "Tôi tới thông báo trước với cô, sau hai ngày nữa tôi sẽ lấy lại phòng này để sử dụng, cô có thể nhân dịp mấy ngày này nhanh chóng đi tìm nhà khác nhé."
"Bà muốn lấy lại nhà ư?" Nghênh Hi hi vọng là mình nghe lầm."Nhưng hợp đồng thuê nhà đến tháng ba sang năm mới ... "
"Tôi sẽ trả lại tiền đặt cọc cho cô, như vậy là được chứ gì?"
"Vấn đề không phải là tiền đặt cọc, mà là trong một khoảng thời gian ngắn như thế, tôi hoàn toàn không thể tìm được nhà để thuê." Nghênh Hi rất lo lắng, bây giờ muốn tìm được một căn phòng cho thuê với giá rẻ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, hoàn toàn là điều không thể.
"Sao lại không thể tìm được nhà cho thuê? Ở ngõ Hồng Điều có mà hàng đống lớn, tùy tiện cũng tìm được một gian."
"Nhưng mà..."
"Không cần phải nói nữa !" Bà chủ nhà uốn éo cái mông lớn, từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt khó chịu."Hôm nay là thứ năm, sang tuần sau cô phải chuyển đi! Nếu đến lúc đó cô còn chưa chuyển đi sạch sẽ, tôi sẽ coi cô cũng như tất cả những đồ gì đó không dùng được, tất cả đều vứt hết!"
Sau khi quẳng lại một câu nói, bà chủ cho thuê nhà quay đầu bước đi.
Nghênh Hi đứng ở trong phòng của mình, cô không hiểu vì sao giữa lúc này, đột nhiên vận rủi lại rơi xuống cuộc đời cô lần nữa...
Chẳng lẽ là do Hắc Diệu Tư...
Lắc lắc đầu, Nghênh Hi vứt cái suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu.
Chắc là không đâu, Hắc Diệu Tư sẽ không để ý đến sự sống chết của cô, lại càng không thể phí công tìm trăm phương ngàn kế...
Để đi hãm hại một người đã không còn quan trọng nữa.
※※※
Buổi sáng hôm sau khi tỉnh lại, Nghênh Hi suy yếu đến mức không sao rời khỏi giường được. Cẩn thận suy nghĩ một chút, mới nhớ ra cả ngày hôm qua cô chưa ăn một chút gì.
Nếu tìm không thấy công việc, sau này thậm chí đến ba bữa cơm của cô cũng xảy ra vấn đề.
Buổi sáng trước khi ra cửa, cô hạ quyết tâm, cho dù bất kể là công việc gì, chỉ cần đối phương đồng ý muốn thuê, cô đều sẵn lòng, cho dù là công việc lao động có mức lương thấp cũng không sao! Còn về chỗ ở, cô chỉ cần có chỗ để ở là tốt rồi.
Nhưng cô tìm việc cho tới trưa mà vẫn không có bất kỳ người nào đồng ý thuê mướn cô. Còn về chuyện tìm nhà cửa lại càng không có manh mối nào.
Vì để tiết kiệm tiền, cô đi bộ trên đường cho tới tận buổi trưa. Cô đến các cửa hàng buôn bán, thậm chí cô còn mặt dày mày dạn đến các công ty hỏi xem có thiếu hoặc cần người làm lao công hay không, cuối cùng ngay đến tìm một công việc tạm thời cô cũng đã hỏi, đối phương ngoại trừ yêu cầu cô điền bản sơ yếu lý lịch thì chỉ nói với cô về chờ đợi, đến cả khả năng có thuê cô làm việc hay không cũng không chắc chắn.
Cho đến tận ba giờ chiều, cô mệt mỏi đến mức rốt cuộc không đi nổi nữa, đành ngồi đờ ra trên chiếc ghế đá ở vỉa hè, cũng quên luôn bữa cơm trưa.
"Muốn làm công nhân cũng không có ai thuê, loại tư vị này thật khó chịu phải không?" Một người đàn ông mặc bộ quần áo đen, đột nhiên đi tới ngồi xuống cạnh cô.
Toàn thân Nghênh Hi cứng đờ. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô không cần nghĩ cũng biết là ai.
Chậm rãi xoay người, cô nhìn người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn với nụ cười trào phúng trên môi.
"Thực khéo, không nghĩ rằng khi em chật vật nhất, thì tôi lại được gặp em." Hắc Diệu Tư nhếch môi, anh luôn mặc quần áo chỉnh tề, anh tuấn, phóng khoáng.
Đột nhiên Nghênh Hi đứng bật dậy, vội vàng như muốn chạy trốn.
Anh túm tay cô kéo lại:" Vừa nhìn thấy tôi em đã muốn bỏ đi sao? Bây giờ tôi mới biết rằng, hóa ra tôi đã làm người khác rất chán ghét." Anh cười lạnh lùng, nói.
"Hắc tiên sinh, xin anh buông tay tôi ra." Cô nói đầy mệt mỏi, không còn có sức lực để đấu khẩu với anh nữa.
"Hắc tiên sinh?" Anh cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn cô chòng chọc: "Nghênh Hi, em bắt đầu đối xử với tôi như một người không quen biết từ khi nào vậy? Ít nhất thì tôi và Hoài Tinh đã đính hôn, cũng được coi là em rể của em mà."
Anh nói tiếp đầy ác ý: "Cho dù không cần chú ý đến thể diện của Hoài Tinh, chỉ với mối \'giao tình\' trước kia của chúng ta, tôi cũng không muốn để cho người ngoài biết, cô vợ bị bỏ của Hắc Diệu Tư này, bây giờ xuống cấp đến mức phải lưu lạc khắp nơi tìm việc công nhật."
"Anh có thể coi như không biết tôi, như vậy sẽ không có ai nói lời ong tiếng ve nào cả." Cô thẫn thờ rút tay của mình về.
"Thật đáng tiếc, " Anh đứng lên, hướng về bóng lưng của người con gái, nói giễu cợt: "Giả câm vờ điếc, từ trước đến nay không phù hợp với phong cách hành sự của tôi."
Nghênh Hi quyết định mắt mù tai điếc, cô bước nhanh đi về phía trước.
"Tất nhiên, tôi cũng không cho phép người khác giả câm vờ điếc đối với tôi!" Anh đuổi theo kéo cô lại.
"Anh buông ra!"
"Chẳng lẽ em không cảm thấy có sự kỳ quái sao?" Túm được hai cái tay đang vùng vẫy của cô, anh lưu lại một vòng màu đỏ sậm ngay trên cổ tay mảnh khảnh của cô. "Tự nhiên bị mất hai chỗ làm ổn định, còn bị chủ nhà cho thuê đuổi ra khỏi cửa... vậy mà em lại khờ đến mức không hề nghi ngờ là tôi cố ý hại em bị mất việc, không còn nhà cửa để