Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Tác giả: Mộc Yêu

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341538

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1538 lượt.

hắn sợ Tiểu Phong Nhi sẽ không chịu nổi mà ngã xuống.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên người Đường Chá cắm đầy ống dây. Khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú bức người bây giờ cũng tái nhợt, không sức sống. Hắn giống như đang ngủ thiếp đi, yên tĩnh nằm đó.
Tần Phong nắm tay hắn, nói: “Đường Chá, anh nhất định phải tỉnh lại a!”
Bên giường bệnh, máy đo nhịp tim hiện lên tần số yếu ớt, cho thấy giờ phút này, Đường Chá nguy hiểm cỡ nào. Sợ rằng bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đập.
Lâm Vũ Mặc đi tới sau lưng cô, ôm cô vào lòng.
“Tiểu Phong, Nhi, đừng quá lo lắng. Tất cả sẽ ổn thôi, Đường Chsa nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Mặc, cũng đã năm ngày rồi, tại sao Đường Chá còn chưa tỉnh lại?” tần Phong lo lắng hỏi. Cô thật sợ hắn sẽ cứ bất tỉnh mãi như vậy.
“Tiểu Phong Nhi, đừng gấp gáp. Không phải bác sĩ nói đang nghĩ cách sao? Em phải tin tưởng bác sĩ, tin tưởng Đường Chá, hắn nhát định sẽ sớm tỉnh lại.” Lâm Vũ Mặc an ủi cô là thế, nhưng chính hắn cũng không có niềm tin tuyệt đối, Đường Chá có thể tỉnh lại, nhưng hắn không thể để Tần Phong mất đi hi vọng.
“Vâng.” Tần phong tựa vào vai hắn, ưu thương nói.
Như vậy, hi vọng của bọn họ có trở thành sự thật hay không? Đường Chá có tỉnh lại không?
Đáp án dĩ nhiên là không.
Ba tháng đã qua, Đường Chá vẫn ngủ mê không tỉnh.
Dù cho Tần Phong có hi vọng cỡ nào, kích động cỡ nào, Đường Chá vẫn bình tĩnh nằm đó, không nhúc nhích.
Bởi vì bị thương nghiêm trọng, thân thể hắn càng ngày càng gầy. Sắc mặt tái nhợt khiến ai nhìn cũng đau lòng, hai gò má đầy đặn, giờ đã lõm sâu. Hắn tựa như ngủ mỹ nam lẳng lặng nằm đó, như đang mơ một giấc mộng đẹp, khóe miệng còn vương nụ cười nhàn nhạt.






Tần Phong nghe bác sĩ nói, hiện tại chỉ có thể cầu mong kì tích xuất hiện. Ý nói không cứu được Đường Chá sao?
Tần Phong không tin!
Cô tin tưởng, Đường Chá nhất định có thể tỉnh lại, mỗi ngày cô đều ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện, kể cho hắn nghe những chuyện thú vị trước kia. Nhưng Đường Chá vẫn như cũ không có phản ứng, hắn tựa như một con rối gỗ, chỉ khác là hắn vẫn còn hô hấp.
Chỉ cần Đường Chá còn một hơi thở, cô sẽ không cho phép họ ngừng trị liệu. Cho dù phải tốn bao nhiêu tiền cũng không sao cả, chỉ cầu Đường Chá có thể bình an.
Vì Tần Phong muốn chăm sóc Đường Chá nên kể từ sau tai nạn xe cộ ngày đó, Lâm Vũ Mặc liền mang tiểu Khả Nhi đến thành phố B nhờ cha mẹ chăm sóc.
Nghĩ vậy, bà chỉ đành cắn chặt răng, hậm hực nói: “Được lắm, Lâm Ngạo, ông đủ vô tình!”
Nói xong, liền xoay người rời khỏi biệt thự của Lý Hải Vi cùng lâm Ngao, trở lại biệt thự sang trọng của bà cách đó không xa. Ít nhất bà vẫn là chủ mẫu của Lâm gia, cái ghế nữ chủ nhân Lâm gia vẫn là của bà.
“Hừ! Lý Hải Vi, cô chỉ có thể làm vợ hai, đời này cũng đừng nghĩ bò lên đầu ta.” Thẩm Tiệp cười điên cuồng .
Lại nói đến lâm Vũ Mặc, vừa đón Lâm Khả Nhi từ chỗ cha mẹ trở lại, hắn liền vội vã đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Lâm Khả Nhi vừa nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy, gầy gò của Đường chá, liền giùng giằng nhảy xuống khỏi vòng ôm của cha, lao đến bên người Đường Chá. Bé không chấp nhận hô to: “Chú Chá, chú không phải đã đồng ý với tiểu Khả Nhi sao? Chú đã nói sẽ đưa tiểu Khả Nhi đến khu vui chơi, sao chú có thể thất hứa như vậy? Cháu không đồng ý, chú Chá chú nhất định phải tỉnh lại!”
Lâm Khả Nhi không ngừng lắc thân thể Đường Chá, ở bên tai hắn hô lớn: “Chú Chá, Chú nhanh mở mắt a! nhìn Tiểu Khả Nhi một chút, tiểu Khả nhi muốn chú tỉnh lại. Không cho phép chú không nghe lời.”
“Khả Nhi!” tần phong nhìn con gái, che miệng khóc. Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, rơi trên mặt Đường Chá, chỉ thấy mí mắt Đường Chá vì giọt lệ nóng này mà nhè nhẹ rung động.
“Chú Chá!” Lâm Khả nhi nằm trên người Đường Chá khóc. Tay nhỏ bé nắm thật chặt áo Đường Chá, không cam lòng hô: “Tiểu Khả Nhi không thể mất đi chú Chá! Chú tỉnh lại đi a!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt, lệ nóng nhỏ xuống trước ngực Đường Chá, làm ướt áo hắn.
Một giọt lệ từ khóe mắt Đường Chá, tất cả mọi người đều không chú ý hỉ có Lâm Vũ Mặc nhìn thấy, hắn hưng phấn kêu lên:. “Tiểu phong Nhi, em xem, Đường iên sinh khóc, hắn rơi lệ, hắn có phản ứng rồi!”
Tần Phong thấy khóe mắt Đường Chá ươn ướt, không khỏi vui sướng bắt tay hắn: “Đường Chá, là em, Phong Nhi. Anh mở mắt nhìn đi, em đang ở bên cạnh anh. Còn có tiểu Khả Nhi, bé cũng rất nhớ anh, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn tiểu Khả Nhi khóc đến mưc thành mít ướt sao? Anh mau tỉnh lại đi!”
Chỉ thấy mí mắt Đường Chá khẽ nhúc nhích, hồi lâu sao mới khó khăn mở ra một chút.
Có lẽ bởi vì hôn mê quá lâu, ánh sáng đột nhiên chiếu vào mắt khiến hắn vội nhắm chặt hai mắt lại.
Tần Phong thấy thế kinh hoảng hô to: “Đường Chá, sao anh lại ngủ tiếp? Mai tỉnh lại! Đừng ngủ nữa! Anh ngủ đã lâu lắm rồi, nên tỉnh táo rồi!”
“Chú Chá nói không giữ lời. Về sau tiểu Khả Nhi không để ý đến chú Chá nữa.” lâm Khả Nhi bất mãn chu môi nói.
Một giọng nói khàn khàn bật ra từ miệng Đường Chá: “Tiể