
Tác giả: Thiên Cầm
Ngày cập nhật: 04:46 22/12/2015
Lượt xem: 1342023
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2023 lượt.
Lệ" Lâm Tử Hàn vội vàng đi tới bên cạnh Từ Nhạc Phong, người phía sau cười ôn hòa với cô, quay người rời đi. Cô không dám chậm trễ, theo sát sau đó đuổi theo.
"Đạo diễn Từ, anh muốn tôi giúp anh cái gì?" Lâm Tử Hàn dè dặt hỏi từ phía sau.
Từ Nhạc Phong đi chậm lại, quay đầu nhìn cô, mỉm cười ôn hòa nói: "Cô định làm cái gì?" Thực tế anh không cần giúp đỡ cái gì, chỉ là đi ngang qua bộ phận vệ sinh, nghe được tiếng kêu rên của cô, không tự chủ được mà đi vào.
"Tôi sẽ dọn dẹp nhà vệ sinh." Lâm Tử Hàn lớn tiếng nói, đoàn người đi qua cô nhìn và cười trộm.
Từ Nhạc Phong trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: "Nói nghiêm túc!"
Lâm Tử Hàn bối rối mỉm cười, nói: "Nhưng mà ngoại trừ việc đưa tài liệu đến khách sạn, đó chính là công việc của tôi".
"À, tôi hiểu" Từ Nhạc Phong nói, cách phía trước không xa, Duẫn Ngọc Hân ôm cánh tay Tiêu Ký Phàm đi tới. Lâm Tử Hàn gục đầu xuống, dự định cứ như vậy đi qua.
"Nhạc Phong, chào buổi sáng" Duẫn Ngọc Hân tâm trạng tốt nói.
"Ừ" Từ Nhạc Phong gật đầu mỉm cười, quay người qua Tiêu Ký Phàm nói: "Ký Phàm, để Lâm Tử Hàn làm trợ lý của tôi, anh có ý kiến gì không?"
Những người hiện diện tại chỗ này đều ngạc nhiên nhìn anh, Lâm Tử Hàn cũng không ngoại lệ, sững sờ mà nhìn chằm chằm vào anh, anh ta muốn chuyển cô làm trợ lý? Không phải đâu? Nhưng mà cô cũng không nói cái gì nha.
Tiêu Ký Phàm nhìn thẳng về phía Lâm Tử Hàn, người này vội vã lảng tránh tầm mắt của anh, tại sao lại nhìn cô như thế, đó cũng không phải yêu cầu của cô.
Tiêu Ký Phàm cười như không cười, nói: "Tôi đương nhiên không có ý kiến".
Chuyển công tác
Duẫn Ngọc Hân quýnh lên nói: "Nhạc Phong, anh đã xảy ra chuyện gì? Người giống như cô ta cũng có thể làm được trợ lý sao?" Cô ta coi thường liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn: "Anh muốn một trợ lý, có thể gọi Vương Văn Khiết điều đến từ các bộ phận khác mà"
"Ngọc Hân, nếu không thử, làm sao biết được Lâm Tử Hàn có làm được không? Sau một tháng nếu không làm được, anh sẽ tự thay người." Từ Nhạc Phong vẫn cười ôn hòa như cũ: "Anh đi trước làm việc".
Nói xong đã đi đến phòng chụp ảnh, Lâm Tử Hàn theo sau anh nói: "Thực sự giám đốc Duẫn nói rất đúng".
"Có đúng hay không, một tháng sau sẽ biết." Từ Nhạc Phong không có ý gì mà chỉ nhìn chằm chằm cô nói.
Lâm Tử Hàn hiểu ý tứ của anh, cười hắc hắc nói: "Tiêu tổng rất tốt với anh, quan hệ của các anh là như thế nào vậy?"
Lâm Tử Hàn nháy mắt với Tiểu Thư Tuyết: "Bảo bối, thay mẹ hôn Ba ba một cái đi".
Tiểu Thư Tuyết vô tư mà hôn Đỗ Vân Phi một cái, cười khanh khách, Đỗ Vân Phi sờ nước bọt trên mặt, bất mãn nói: "Không thành tâm".
"Bảo bối, nói cho ba ba Đỗ con không cố ý".
"Này, này, ba ba sai rồi, sai rồi." Đỗ Vân Phi thấy Tiểu Thư Tuyết công kích, vội lấy tay chặn cái miệng nhỏ nhắn đang nói của cô bé lại.
Sáng chủ nhật, Lâm Tử Hàn gửi Tiểu Thư Tuyết bên nhà hàng xóm, vui vẻ đi ra ngoài. Không có cách nào khác, triển lãm đồ trang sức quy định trẻ con không được đi vào, cho dù có thể vào, cô là một nhân viên vệ sinh cũng không có khả năng mang một đứa trẻ đi vào.
Không lâu sau đã tới triển lãm, bên trong đã có một đám đông đến, đều là trang phục cao quý, trang phục Moden của kẻ có tiền. Đỗ Vân Phi mặc thường phục, một bên lưu ý những nhân viên bên trong triển lãm, một bên lo lắng mà nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn.
Lúc này hai mắt cô nhìn chằm chằm vào hộp kính thủy tinh chứa đồ trang sức, một nửa dáng điệu của nhân viên vệ sinh cũng không có.
Lâm Tử Hàn xuất thân từ danh môn, đối với châu báu lại không cần thiết nghiên cứu nhiều, nhìn những chiếc hộp thủy tinh chứa rất nhiều loại kỳ trân dị bảo, thực sự cô đã mở rộng tầm mắt.
Kinh khủng (1)
Một vài lần thiếu chút nữa cô gỡ cặp kính vướng bận xuống, cuối cùng cô vẫn kiềm chế được.
"Này! Cô không phải làm vệ sinh đứng ở chỗ này làm gì?" Phía sau vang lên một tiếng quát lạnh lùng, Lâm Tử Hàn hoảng sợ, cuống quít đứng thẳng người, tránh xa kính thủy tinh chứa đá quý.
Lòng lại nghĩ, cũng không có cái gì để làm sạch, tại sao lại không cho nhìn. Liếc mắt nhìn Đỗ Vân Phi, anh trừng mắt với cái liếc mắt của cô, mặt ngó đi chỗ khác.
Đỗ Vân Phi có nói qua với cô, ở chỗ này không cho phép nói chuyện với anh, cũng không muốn mọi người biết anh, đỡ làm hỏng chính sự của anh.
Trang sức không cho nhìn, cô không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách chuồn đi, trở về phía sau, đang chuẩn bị thay quần áo vệ sinh trên người thì đột nhiên có cái gì đó ở bên hông. Lâm Tử Hàn lo lắng, nếu như cô nhớ không lầm, vừa nãy lúc cô đi vào mở cửa, bên trong chỉ có một mình cô mới đúng.
Người mặc bộ đồ đen nói, quỳ xuống đất khóc thét nói: "Lâm ca, chính là cô ta! Ngày đó chính là cô ta cầm túi xách của em đi."
Hóa ra là tìm cô để tìm túi xách, Lâm Tử Hàn chột dạ lùi về phía sau một bước, cái túi xách kia cô đã sớm mang bán đi, bây giờ mới tìm cô, có lẽ đã quá muộn!
Lâm