
Tác giả: Thiên Cầm
Ngày cập nhật: 04:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341939
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1939 lượt.
của anh là chân thực như vậy, hơi thở của anh không có cải biến chút nào.
Biển rộng, vốn dĩ dễ khiến người ta sản sinh mộng ảo! Tiêu Ký Phàm cười nhẹ một tiếng, hôn tới nước mắt trên mặt cô, một tay ôm lấy ngang người cô, sải bước thận trọng bước chân trở về.
Bên trong xe, ánh mắt Lâm Tử Hàn phút chốc cũng không dám rời khỏi trên người Tiêu Ký Phàm, cô sợ khi nháy mắt, anh sẽ biến mất trước mắt mình lần thứ hai.
Tiêu Ký Phàm đã hiểu tâm tư của cô, ôm cô, hôn trán cô, ôn nhu nói: “Tử Hàn, đừng hoài nghi, là Lâm Trúc đã cứu anh, anh không chết”
“Ba của em?” Lâm Tử Hàn ngạc nhiên theo dõi anh, lão đầu đáng chết kia cứu anh? Làm sao có thể? Ông ta không phải ước gì anh chết sớm một chút rơi sao?
“Đúng vậy”
“Vì sao?”
“A Nghị xin ông ta giúp đỡ, không nghĩ tới ông ta rất sảng khoái đáp ứng” Tiêu Ký Phàm trầm ngâm nói, nếu như không phải Lâm Trúc, anh đã sớm mất mạng, có thể sống sót khi bị bắn bốn viên đạn là một kỳ tích, có lẽ là trời xanh cảm động trước ý nghĩ không muốn rời khỏi nhân thế của anh.
“Nhưng mà em rõ ràng thấy anh trúng đạn, bị nước biển cuốn vào đáy biển” Lâm Tử Hàn nhớ lại lúc trước tận mắt thấy một màn kia, là người đều không có khả năng sống được!
“Anh cũng không biết Lâm Trúc làm thế nào cứu anh lên” Tiêu Ký Phàm thâm tình nhìn chăm chú vào cô, ôn nhu nói: “Tử Hàn, đừng nghĩ nữa, đều trôi qua rồi”
“Dạ” Lâm Tử Hàn vô ý thức đáp lời, đầu lại vẫn không chuyển như cũ, thậm chí dùng móng tay len lén nhéo mình một cái, chỉ tới cảm giác được đau đớn, mới miễn cưỡng tin tưởng đây tất cả đều là chân thật.
Trở về (2)
Tiêu Ký Phàm khẽ hít vào một hơi, ôm cô vào trong lòng càng chặt hơn, bàn tay chụp lên bụng đã cao cao lên của cô. Thương tiếc cùng áy náy xé rách trái tim anh.
“Xin lỗi, khiến em chịu khổ” Những lời này là anh nói với Lâm Tử Hàn, cũng là nói với baby. Anh nợ mẹ con cô nhiều lắm, thời gian cả đời này, đủ để anh trả không?
“Chỉ cần anh không rời khỏi bọn em, bọn em sẽ nguyện tha thứ cho anh” Trên mặt Lâm Tử Hàn, cuối cùng xuất hiện dáng tươi cười thản nhiên.
Đáp lại cô, là nụ hôn thâm tình của Tiêu Ký Phàm, một nụ hôn vào giữa trán cô…
“Chị, đáng đánh!” Lâm Tử Y từ trước đến nay thích thêm phiền, quơ hai tay thét chói tai.
Tiêu Ký Phàm nhíu mày, cất bước tiến lên ôm lấy Lâm Tử Hàn, lấy then cửa trong tay cô nói: “Tử Hàn, em như vậy sẽ hù dọa baby” Cô vợ bỏ trốn của anh, ngay cả mang thai đều không an phận như vậy, thật không biết cô trước đây là thế nào, baby mới có thể ở trong bụng cô lâu như vậy, thật đúng là một kỳ tích!
Lâm Tử Hàn chu chu miệng nhỏ nhắn, tủi thân chỉ trích: “Các người đều bắt nạt tôi…”
“Con cũng dám lấy then cửa đuổi lão tử, ai còn dám bắt nạt con?” Lâm Trúc trở lại bên ghế sofa ngồi xuống, đột nhiên thần bí cười một cái, nói: “Ta đưa cho con quà sinh nhật, thích không?”
“Đáng ghét! Xấu lắm!” Lâm Tử Hàn giận dữ trừng mắt liếc ông một cái, tâm trạng cũng ấm áp dào dạt, cô chỉ thuận miệng nói muốn Lãnh Phong mà thôi. Ông lại thực sự đưa anh đến trước mặt cô, xem người cha này của cô thật đúng là quá thần kỳ.
Lâm Trúc hắng giọng, giả vờ nghiêm trang mở miệng nói: “Tiêu Ký Phàm là ta nhặt trở về từ cạnh biển, mạng của cậu ta đã thuộc về ta, nếu như con muốn cậu ta…”
“Muốn tôi gọi ông là ba, tôi không làm! Tôi không có người ba ác độc như thế!” Lâm Tử Hàn cắt lời ông, hếch khuôn mặt nhỏ nhắn khẩu thị tâm phi nói.
“Xác định?”
“Xác… Định…” Hai chữ này Lâm Tử Hàn nói xong rất không có sức lực.
“Xác định?”
“Hu… Ông… Ông… Con hận ba chết đi được!” Lâm Tử Hàn tan vỡ oa oa kêu to lên, ông biết rõ cô không xác định, không phải để cho cô nói ra miệng không được, rất xấu rồi!
Lâm Trúc thoải mái cười ha ha, nhìn cô gái nhỏ mạnh miệng trước mắt này, nhất thời tâm tình tốt lên. Ông cuối cùng cũng làm một chuyện có thể để cô có niềm vui, thực sự là không dễ dàng!
Thấy Tiêu Ký Phàm bắt đầu có chút không hài lòng, mới dừng cười, nói: “Được rồi, các con phải về phòng mình nhìn đủ đi, ta không gây trở ngại cho các con” Vợ chồng nhỏ bé mới vừa gặp mặt, khẳng định có nhiều lời muốn nói, ông có lẽ nên để hôm khác trêu chọc cô thôi.
Đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Tử Hàn, vuốt sợi tóc của cô, ôn nhu nói: “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ”
Lâm Tử Hàn ngẩng mặt nhìn ông, đau xót trong lòng, nước mắt cảm động như lệ sương mù tràn đầy đôi mắt, cuống quít rũ mắt xuống, không cho ông thấy sự chật vật trong mắt mình.
“Chị không cần chúng ta chúc phúc cũng đã rất vui vẻ, chị, đúng không” Lâm Tử Y dựa vào sofa, chớp cặp mắt to đẹp trêu chọc nói.
Lâm Tử Hàn trừng mắt với cô, khi đang định tập kích lại đôi lời, Tiêu Ký Phàm đã ôm cô đã đi đến ngoài cửa.
Hạnh phúc khó cầu
Lâm Tử Y nhìn bóng dáng hai người song song đi với nhau, cười tủm tỉm nhìn Lâm Trúc nói: “Cuối cùng không cần phải nhìn chị như xác chết lúc ẩn lúc hiện đi trước mặt con nữa, ba dượng, ba thật tốt, so